Thụy Minh Hiên không ngờ lại bị người bắt cóc, trước lúc ngất đi nó đã nghĩ như vậy, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho nó biết đây không phải một vụ bắt cóc bình thường, ít nhất nó rõ ràng hơn Lưu Kỳ Dương là bản thân không hề để hai người kia chạm vào thì đã ngất đi.
Nó tỉnh lại sớm hơn Lưu Kỳ Dương một khoảng thời gian không nhỏ, nhưng không hề nhúc nhích động đậy chứ nào, im lặng cảm nhận tình huống của bản thân, nó muốn xác định bé cưng có bị bắt đi cùng nó hay không, nó đang ở chỗ nào, người bắt nó có đông không, có vậy nó mới có thể tự cứu lấy mình, hoặc bảo vệ mình cho tới khi có người tới cứu.
Từ nhỏ nó đã không được người yêu thích, trừ mẹ ra, cha nó cũng chỉ là vậy trang trí không hơn không kém, đối với nó không yêu không thương, dù có mẹ bảo vệ nó cũng bị hai mẹ con kia bắt nạt đủ đường, lúc còn nhỏ nó không có hiểu rõ nhưng tính tình lãnh đạm không mấy thích qua lại với ai nên nhận thức lại rõ ràng hơn những đứa trẻ cùng lứa khác, mẹ nó rất sợ nó bị người ta hại nên bình thường hay nói với nó nên cẩn thận với người xung quanh, từ đó nó lại càng thêm thận trọng hơn.
Nó hơi hé mắt ra nhìn trước mặt, nơi ánh mắt nó chạm tới là bóng tối khiến mắt nó hoa lên, nó nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, lúc tỉnh lại nó đã phát hiện bản thân đang bị vác trên vai mang đi, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953680/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.