Reng....
Tiếng chuông thanh thót báo hiệu giờ hoạt động tự do của khu mầm non học viện đế đô đã vang lên.
" cậu có muốn..."
Cái câu chơi bập bênh với mình không của Nghĩ La Hầu bị kẹt ngay lại bởi cái chen ngang của vệ sĩ tí hon Lưu Kỳ Trạch, nó ai oán nhìn theo bóng lưng của hai anh em nhà họ Lưu.
" em trai, anh đưa em đi chơi bập bênh nha"
Lưu Kỳ Trạch cảm thấy trình độ hộ hoa sứ giả của nó ngày càng điêu luyện, đã tới mức lướt gió rồi.
Lưu Kỳ Dương ngoan ngoãn để nó nắm tay nhỏ bé kéo đi.
Sau khi bồi nó chơi nữa giờ thì nó nhìn thấy anh trai cứ nhìn bên kia, rõ ràng là muốn qua đó chơi nhưng lại không chịu bỏ nó lại, nó thở dài.
" anh đi chơi đi, em đi ngồi xích đu"
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
Lưu Kỳ Dương đập đập tay anh trai mềm mại nói.
" nhưng anh phải nhìn em"
Dù Lưu Kỳ Trạch muốn cỡ nào cũng sẽ không để em trai lại một mình, nó vẫn luôn để ý thấy Nghĩ La Hầu nhìn em trai mình, sao nó dám đi chứ, đương lúc nó sầu não thì lại nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang phóng lại chỗ này, mắt nó sáng lên.
" em trai, anh hỏi này"
Lưu Kỳ Trạch ghé lại gần em trai nhỏ hỏi.
" anh nói đi"
Lưu Kỳ Dương nhột nhột tai hơi né ra một chút nhìn nó đáp.
" giữa Nghĩ La Hầu và Thụy Minh Hiên thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953670/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.