" Lâm Minh"
Lưu Thiếu Nghiêm gọi qua quân khu ngay khi tới quân bộ.
" đại tá"
Lâm Minh bất ngờ khi thấy anh dùng mạng nội bộ để gọi cho hắn.
" tình hình đám sinh vật kia thế nào?"
Anh nghiêm giọng hỏi.
" vẫn luôn ở tìm kiếm, nhưng bọn nó giống như biến mất trong không khí"
Lâm Minh thấy anh nói chính sự thì không dám ngã ngớn.
" sông ngầm thì sao?"
Anh nhíu mày hỏi.
" sông ngầm quá lớn, chúng tôi đã truy theo cả mười dặm mà vẫn không thể đi hết được nó"
Lâm Minh nghiêm túc nói, chưa kể càng đi vào càng hẹp.
" dùng mọi cách, nhất định phải truy tận cùng của con sông đó"
Lưu Thiếu Nghiêm trầm giọng nói.
" đã rõ"
Lâm Minh không rõ tại sao mấy năm rồi anh lại hỏi chuyện này, nhưng nếu anh đã bàn giao thì bên hắn sẽ dốc toàn lực mà tìm kiếm, dưới nước không có nguy hiểm, có thể thả bè trôi sông để thăm dò, khổ nổi thiết bị vệ tinh không thể hoạt động nổi chứ nếu không họ cũng không vất vả như vậy, phải dùng sức người để tìm kiếm.
...
" cha"
Kỳ Dương đang chơi nhìn thấy anh thì chạy ào tới.
Lưu Thiếu Nghiêm luồn hai tay xuống dưới nách nó xóc lên.
" chơi vui không?"
Anh cụng đầu nó hỏi, đứa con nhỏ của anh vẫn luôn dính người, mà so với đứa con lớn thì anh cũng cưng nựng hơn, có lẽ vì nó mềm mại quá, y như ba ba nó.
" dạ vui ạ, nhưng con nhớ hai người"
Lưu Kỳ Dương ôm mặt anh nhỏ giọng nói, ngượng nghịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/953663/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.