* phần thưởng cho các bạn, tích cực bạo like để có thêm phần thưởng*
Người cậu gầy nên đồ của anh chẳng khác nào bao bố với cậu, ống tay áo tới khủy tay, áo dài quá mông, quần ống rộng dài quá đầu gối, nhìn buồn cười gì đâu, nhưng nhìn khoé miệng vật nhỏ cứ cong lên, cảm thấy cậu rất là vui, anh cũng chỉ khen một câu quá đẹp, rồi lấy máy sấy tóc ra giúp cậu làm khô cái đầu nhỏ mềm mại, tránh để cậu bị cảm.
Xong đâu đó hai người đi xuống lầu.
" ai ui Kỳ Kỳ, đói bụng chưa con, chúng ta đi ăn tối nhé"
Lưu phu nhân kéo tay cậu, giống như cậu vốn là người trong nhà mà hỏi han cậu.
" vâng ạ, thưa bác gái"
Giang Kỳ hốc mắt đỏ hồng, cười lên lại có một núm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
" không thể gọi mẹ một tiếng sao.."
Lưu phu nhân 50 tuổi đầu giả vờ thương tâm ai oán nhìn cậu.
" con... con.. "
Giang Kỳ bối rối không biết làm sao để mở miệng, cậu được phép sao..
" mẹ đừng ép em ấy"
Lưu Thiếu Nghiêm tiến đến gở rối cho cậu, ôm eo kéo cậu ra, nhưng kéo không được, tay vật nhỏ vẫn không chịu buông tay mẹ anh ra.
" không.. con.. mẹ!.."1
Một tiếng đó phát ra nghẹn ngào lại vang vọng cả đại sảnh Lưu gia, ai nghe cũng đỏ hốc mắt.
" ai ai con ta.. con đừng khóc.. mẹ đây.. sau này nơi nhà là nhà con, khổ thân con tôi"
Lưu phu nhân cũng ứa nước mắt, ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
Lưu Thiếu Nghiêm bị mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/239242/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.