Lưu Thiếu Nghiêm rời đi nơi đó cũng không kịp nghĩ gì, chỉ tâm niệm vật nhỏ của anh, một đường trở về, trên người còn dính chút mùi hoa đào của Lộ Nhã Thiến vì hai người ngồi gần nhau, bởi vậy khi anh mở cửa bước vào mới rước lấy ba ánh mắt không được tốt của ba người trong phòng.
" bảo con đi xử lý vết thương chứ không phải bảo con đi tán tỉnh omega, còn mang một thân mùi tin tức tố của đối phương trở về, con còn cần Kỳ Kỳ sao hả?"1
Lưu phu nhân tức chết mà.
Giang Kỳ mê mang bậm miệng, mùi nồng như vậy chắc phải ôm nhau đi, càng nghĩ hốc mắt đỏ lên, nhưng nước mắt lại không rơi xuống.
" mẹ nói gì vậy, mùi gì, con chỉ thấy có mùi thối lắm, con đi thay đồ"
Anh nói vậy rồi lao vào nhà vệ sinh, hôi như vậy sẽ hung chết vật nhỏ của anh mất, anh còn chưa dỗ được vợ đâu, cứ vậy để lại ba con người ngồi ngây đơ, Lưu phu nhân nghĩ nghĩ rồi đỡ trán, quên mất con trai không ngửi nổi mùi omega, nếu không phải bà là mẹ anh, nghĩ con trai ghét mùi của mình chắc bà bầm anh ra rồi nhét lại vào bụng mình quá.
Con trai thì ra chỉ là chịu con dâu chứ bệnh thì chưa khỏi, vậy cũng được, đỡ nó đi ra ngoài ăn của lạ.
Lưu Thiếu Nghiêm mà biết mẹ anh nghĩ vậy chắc anh sẽ nhìn trời rồi nói, sao ông ác với anh quá vậy mất.
Giang Kỳ thì lại đơ người, nước mắt động trên mi rơi không được mà lùi về cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/omega-cua-dai-ta-cam-duc/239237/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.