Chương trước
Chương sau
Minh Huy đứng sau kệ hàng, nghiêm túc chọn vỏ gối mà cậu cảm thấy sẽ phù hợp với sở thích của Linh Nhi.

Màu hồng? Cho trẻ con à?

Màu trắng? Không, nhanh bẩn.

Vàng? Eo...

Xanh? Cái này là họa tiết cho đàn ông mà?

- Sao cái mặt mày đần thối hơn đống cứt vậy?

Minh Huy nhíu mày, khó chịu trước phản ứng của Nhi khi cậu bỏ hai cái vỏ gối màu đen xì vào giỏ.

- Mày định nằm ngủ cạnh tao hay sao mà mua tận hai cái vỏ gối?

Linh Nhi nạt, để món đồ Huy vừa chọn lại kệ hàng. Con bé lấy một cái vỏ màu vàng họa tiết caro, cẩn thận cho vào xe đẩy. Huy chạy theo phía sau, cố gắng ghi nhớ màu sắc của mấy món đồ mà Nhi chọn.

Sắm xong vài đồ dùng cơ bản, Nhi não nề nhìn số tiền tiết kiệm của mình giảm mạnh không phanh. Hợp đồng nhà đóng một cọc một, mới tháng đầu tiên mà nó đã phải đóng gấp đôi tiền nhà, cộng thêm mua vỏ chăn ga để ngủ. Đống quần áo cũ chị Hoa chị Châu cho đã bay màu ở khu tập thể, Nhi đang phải trơ mặt xin hai chị chuyển cho đợt đồ mới. Khôi Nguyên thì đề xuất nó lên nhà cậu nấu ăn chung, như thế thì Linh Nhi đỡ tốn tiền sắm bát đĩa.

Nhi cấm Huy không được nói cho người nhà biết nó đi thuê trọ. Dù sao đối với một số phụ huynh, việc con gái không có lý do chính đáng mà bỏ ra ngoài ở riêng rất là kỳ. Linh Nhi không dám chắc hai bác nhà Huy có nằm trong diện đó không, nhưng để tránh trường hợp xấu xảy ra thì tạm thời chưa nên nói.

Minh Huy im lặng nghe Nhi dặn dò, không biết có nên kể cho Nhi chuyện cả nhà cậu đều đã hay tin từ lúc Nguyên gọi điện báo không.

Nhất là mẹ của Huy, đang định sắm guốc sang nhà giao đấu với cô Xuân thì bị bố và hai chị cản lại. Dù sao cũng là chuyện riêng nhà người ta, mình không giúp được đã đành lại còn khuấy lên thì không hay cho lắm.

Điện thoại của Huy rung lên, là tin nhắn từ chị Châu. Chị dặn Huy mang Nhi đến trung tâm của bạn chị để kiểm tra trình độ tiếng anh, nếu thuộc loại khá giỏi sẽ được giữ lại trung tâm làm trợ giảng và trả lương theo từng ca dạy.

Mấy đợt gần đây dù hơi bận, Nhi vẫn sắp xếp thời gian sang nhà chị Châu ôn tiếng anh. Mặc dù mọi việc dồn tới quá nhiều cùng lúc có thể khiến đôi vai nhỏ bé của Linh Nhi không chống đỡ nổi, song may là nó đã có hai người bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ.

Huy nhìn Nhi đang tỉ mẩn chọn bàn chải đánh răng, không khỏi cảm thấy dáng vẻ chăm chú chọn lựa của nó rất đáng yêu, vươn tay xoa đầu con bé.

Dạo thêm một vòng, hai đứa dừng trước kệ sữa tắm dầu gội, Nhi đứng lặng nhìn rất lâu. Bao bì của những sản phẩm này trong siêu thị được bịt kín, cũng không có sản phẩm thử mùi, Nhi chỉ có thể phán đoán dựa trên mùi hương được ghi trên thân chai.

- Sao mày chọn cái này lâu thế?

Huy không hiểu Nhi có điều gì đắn đo. Đối với cậu, sữa nào cũng giống nhau, dùng thấy sạch là được. Linh Nhi thở dài, quay sang nhìn Huy:

- Chị Châu chị Hoa hay dùng loại nào?

Huy chỉ vào một hãng trên kệ hàng, Nhi nhíu mày vì sữa tắm hãng này nổi tiếng có mùi nước hoa Pháp, có vẻ không hợp với sở thích của nó lắm. Đoạn Nhi nhớ đến chai sữa tắm có mùi thơm nhè nhẹ trong nhà vệ sinh đối diện phòng Huy, lại hỏi:

- Mày dùng loại nào?

Huy hơi ngẩn ra trước câu hỏi, song vẫn cầm lấy một chai đưa cho Nhi. Thật may mắn vì đây không phải sữa tắm dành riêng cho nam, nó là một loại sữa tắm dê nào đó thường được mua với chai to để dùng chung cho hộ gia đình. Khi Nhi bỏ sản phẩm vào xe đẩy, bước chân Huy bất giác trở nên cứng ngắc.

Việc dọn dẹp phòng trọ kéo dài cả tuần, hai thằng con trai không dám nói là do Linh Nhi quá kỹ tính nên mới lâu như vậy. Con bé lấy tông chủ đạo chính là vàng kem phối với xanh non, đồ dùng mà không phải một trong hai màu đó thì nó nhất quyết không chọn.

May là Linh Nhi không có tiền, chứ mà có thì khéo nó trang trí cả căn phòng thành cái homestay mini mất.

- Cuối cùng cũng xong!

Khôi Nguyên mệt mỏi ngồi phịch xuống, tựa lưng vào tường. Căn phòng bé khiến ba người chui rúc trở nên hơi chật chội. Linh Nhi lôi từ dưới gầm giường ra một cái bàn gấp, trước con mắt ngỡ ngàng của hai cậu con trai, lôi sách vở ra học.

- Ê? Mày bị cuồng tay cuồng chân à Nhi?

Khôi Nguyên khó tin, Huy ở bên cạnh cũng đang nghịch điện thoại, có vẻ cậu chuẩn bị đi về.

- Ăn cơm rồi, nhà cửa cũng quét dọn xong rồi, không học bài thì làm gì?

Mới có tám giờ tối, Linh Nhi đã quen với việc dọn dẹp hầu hạ cô Xuân ở nhà, nhưng hai cậu con trai kia thì không. Bị vầy mấy ngày trời, chúng nó đã sớm kiệt sức, chỉ muốn tắm rửa rồi leo lên giường hoặc chơi game chứ không muốn phải giở sách học bài nữa.

- Sắp hết hạn nộp bài thi rồi, tao phải làm nốt đống bài tập này rồi còn tranh thủ vẽ nữa.

Linh Nhi bấm bút, tiếng than vãn thở dài của Khôi Nguyên đồng thời phát ra. Thế mới nói, áp lực của con bé trong khoảng thời gian này quá lớn. Vừa muốn thứ hạng điểm thi cao, vừa phải vẽ tranh để nộp, đến trung tâm ứng tuyển, xong còn chuyển nhà nữa. Minh Huy cắn móng tay, quyết định tắt điện thoại, ngồi sát về phía bàn học của Nhi:

- Để tao làm cho, vẽ tranh đi.

Linh Nhi ngước lên nhìn Huy, vui vẻ đẩy đống bài tập về phía cậu, nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Khôi Nguyên bất lực giãy lên đành đạch, dặn hai đứa đợi cậu lên đi tắm rồi sẽ xuống học chung. Rốt cuộc hai thằng con trai, một đứa làm hộ bài tập, một đứa ngồi viền nét hộ Nhi, học chung tới hơn mười một giờ mới ai về nhà nấy.

Chiều hôm sau được nghỉ, Huy đưa Nhi đến trung tâm tiếng anh mà chị Châu giới thiệu, ngồi đợi nó làm bài kiểm tra.

Trình độ của Nhi khỏi phải bàn, kết quả bài thi phỏng vấn của nó đạt vừa đủ để nhận vị trí giảng viên hỗ trợ. Nó không có bằng thi các chứng chỉ tiếng anh nên coi như được vào bằng cửa sau, song bên tuyển dụng khá châm chước và công nhận năng lực của con bé.

Bạn chị Châu là giảng viên trong trung tâm này, Nhi được tuyển vào làm trợ giảng đứng lớp của chị ấy.

- Về nhà nhớ kiểm tra Zalo, chị sẽ nhắn lịch lớp cụ thể cho em nhé!

Chị Ngọc cười, phát cho Nhi thẻ công tác và ra vào trung tâm. Đợi tới khi con bé lễ phép chào tạm biệt mình và cùng Huy đi khuất, chị mới bốc máy gọi cho Châu, tông giọng nhẹ nhàng thay đổi 180 độ:

- Á mày ơi, con bé đấy nó đỗ thật! Tao còn tưởng nó chưa đi thi chứng chỉ, chưa biết cấu trúc đề nên sẽ không làm được bài cơ!

"Chuyện, tao kèm thì làm sao kém được!"

Chị Châu ở đầu dây bên kia phổng mũi, bắt đầu khoe khoang.

- Thằng Huy nhà mày mê con bé đấy thật à? Eo trông đần đần mà kén chọn dã man... Tao cứ thưởng em mày chỉ mê chơi điện tử, hóa ra phải đứa nào xinh, xong học còn giỏi thì nó mới thích.

Chị Châu nghe được liền phá lên cười. Hai người tâm sự với nhau một lát thì chị Ngọc có lớp, câu chuyện đang dang dở đành phải ngậm ngùi dừng lại.

Bài vẽ của Nhi nhanh chóng được thầy cô duyệt để gửi đi tham dự. Đối với chuyện này, Quang là người không vui nhất. Bức tranh của Nhi vẽ khá trừu tượng, trông cứ ẩu ẩu như học sinh lớp một vẽ. Nói thẳng ra, giữa vô số bài được vẽ vô cùng tỉ mỉ, Quang chả hiểu sao cái tờ giấy lộn ấy lại được duyệt. Khi Quang thắc mắc, giáo viên phụ trách chỉ cười đáp:

- Cô duyệt vì cô thấy buồn cười. Con bé nó vẽ con cún đang được biểu tượng Tik Tok và Facebook dắt đi dạo. Em có biết câu "bị dắt như chó" đang nổi trên mấy video quảng cáo bán hàng dạo gần đây không? Cũng gọi là có tư duy, cũng đáng yêu.

Mặt Quang nghệt ra. Bị dắt đi như chó thì có gì mà hay cơ chứ?

Quang không hiểu, cả vài tuần sau đó cậu vẫn không hiểu. Mãi đến khi ban tổ chức chương trình công bố những bài dự thi đặc sắc lên trang của họ, lượt tương tác cao ngất từ tranh vẽ của Linh Nhi mới khiến Quang ngẩn người.

Thí sinh: Trình Hạ Linh NhiĐề tài tranh: "Nó dắt tôi như chó"Hơn 1300 cảm xúc cho bài viết này.

Bên dưới mọi người bình luận khá nhiều, chủ yếu là bất ngờ bởi không ai nghĩ có người dám nộp bài thi với đề tài kiểu này.

"Meme này hay đấy, giờ nó là của tôi." + 563 cảm xúc

"Vãi cả chưởng tên đề tài =))))"

"Trao giải luôn đi =)))))))))))))"

"Hay đấy"

"Bro nghệ cả đồi :))"

"Đến chết mất thôi =)))"

Do chọc trúng xu hướng đang thịnh hành, bức tranh nhanh chóng được lan truyền chóng mặt. Không cần biết có được vào vòng trong của ban tổ chức hay không, nhưng chắc chắn sẽ ẵm giải bài dự thi được yêu thích nhất. Thi thoảng trong các bài viết trên mạng, ở mục bình luận, người ta lại dùng tấm ảnh ấy thay cho lời cảm thán kia.

Chẳng mấy chốc mà ngày thi đã tới gần. Từ hôm Linh Nhi chuyển trọ, tối nào ba đứa cũng qua phòng Nhi ngồi học chung. Khôi Nguyên đã trượt đội tuyển địa sau đợt sàng lọc hai, song đó đã là kết quả khá khẩm nhất mà Nguyên đạt được từ trước tới giờ. Cậu chàng tự động được thầy cô cho điểm trung bình môn địa cao nhất, coi như là đặc quyền của những người đã ôn tới vòng hai.

- Nguyên ơi, sao câu này tao lại khoanh sai nhỉ?

Linh Nhi cầm bút đỏ chỉ vào một câu trong tập đề cương ôn tập địa lý học kỳ I, Nguyên nghiêng đầu sang dựa vào vai Nhi, nhìn một lát rồi nói:

- Các đảo của Nhật Bản là đảo Hô-cai-đô, đảo Hôn-su, đảo Xi-cô-cư, đảo Kiu-xiu. Ô-si-ma là bán đảo, không phải đảo.

- Ồ...

Linh Nhi gật gù, sửa thành đáp án C, có bốn đảo.

- Còn câu này mày cũng khoanh sai này.

- Đâu?

Nhi cúi đầu săm soi tờ đề cương trên tay, Khôi Nguyên chỉ vào một đáp án khác, giải thích rồi sửa bài giúp Nhi. Nửa trên trên của Nguyên dính sát vào Linh Nhi, cằm cậu tựa vào vai Nhi, ngón tay chỉ bài nó trông đến là mập mờ.

- Giờ tao hiểu rồi, mày tránh xa chút, khó thở quá.

Nhi dùng ngón tay trỏ ẩn trán Khôi Nguyên khiến cậu bất mãn phồng má:

- Gì đấy? Bạn Hạt Tiêu lợi dụng xong thì vứt bỏ tớ à?

- Ừ bạn, tớ rất cẩn thận vứt bạn vào thùng tái chế để lần sau còn tái sử dụng tiếp.

- Eo, mày ác!

Đối với cái miệng nhanh nhảu của Linh Nhi, Nguyên chả bao giờ thắng nổi. Cậu chán nản ngồi ôn toán, cứ chốc lát lại quay sang hỏi bài Huy. Nguyên không dám làm phiền Nhi, thời gian dạo này đối với Nhi là vàng là bạc. Con bé đang sốc sức để được vả mặt Quang trong đợt thi này, còn Nguyên không muốn làm nó phân tâm.

Minh Huy có vẻ cũng muốn tranh cái vị trí hạng nhất đó, song cậu ôn bài vất vả hơn Nhi nhiều. So với Nhi - người từng đứng nhất, Huy cũng có môn mình không thích học, dù học không quá kém.

Huy ghét học văn. Cậu có thể ngồi học thuộc những ý chính để triển khai, nhưng để giành được điểm và thứ hạng cao, thuộc bài không phải là yếu tố duy nhất. Huy cứ học một lát rồi lại lên Youtube ngồi xem các giáo viên khác nhau phân tích bài, bổ sung tư duy của họ vào bài văn của mình. Nhoắng cái đã hơn hai giờ đêm. Khi Huy ngẩng đầu lên, Nhi và Nguyên đã ngủ gục từ lúc nào.

Nhi nằm úp mặt lên bàn, dưới má nó là quyển sách toán. Tay Nhi vẫn nắm chặt bút, tóc xõa trải dài khắp bàn học. Khôi Nguyên nằm ngủ ôm chặt quyển sách sử, đầu gối lên chân Nhi, lèm bèm nói mớ gì đó. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn học hắt lên người hai đứa nhỏ, tạo ra hai cái bóng quấn quýt kéo dài tới tận bức tường đằng sau.

Tóc của Nhi che mất nửa khuôn mặt con bé. Huy dùng tay khẽ vén ra, suýt phụt cười vì bên má nó phồng lên do bị đè. Tay còn lại Huy chồng cằm, tầm mắt miên man, bỗng nhiên cảm thấy ngắm nhìn con bé này ngủ có lẽ là phương pháp giải trí không tồi.

Tư thế ngủ của Nguyên và Nhi thân mật tới mức nói giữa họ không có gì cũng khó. Dạo này Nhi cũng không còn quá bài xích với sự động chạm của Khôi Nguyên. Rõ ràng, Nhi đã bắt đầu coi Khôi Nguyên thành một đối tượng khác. Khác với cậu.

Đôi mắt Minh Huy khép hờ, cơn khó chịu dần dâng lên. Cậu cúi đầu, vừa đủ khéo để không đánh thức Linh Nhi, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má con bé. Nhịp thở của Linh Nhi cực kỳ ổn định. Kể cả khi hơi thở của Huy đang phả vào mặt con bé, kể cả khi tóc cậu cọ vào có thể khiến nó khó chịu, Nhi vẫn ngủ rất say.

Như cái cách mà Huy lén lút trao đi cái thơm, cậu bỏ về mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tuy nhiên, ngay khi tiếng thang máy vừa vang lên xác định việc Huy đã rời khỏi, đôi mắt vốn đang nhắm nghiềm của Linh Nhi lại mở ra. Nó mệt mỏi ngồi thẳng lưng, lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía cửa.

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.