Minh Huy đứng sau kệ hàng, nghiêm túc chọn vỏ gối mà cậu cảm thấy sẽ phù hợp với sở thích của Linh Nhi.
Màu hồng? Cho trẻ con à?
Màu trắng? Không, nhanh bẩn.
Vàng? Eo...
Xanh? Cái này là họa tiết cho đàn ông mà?
- Sao cái mặt mày đần thối hơn đống cứt vậy?
Minh Huy nhíu mày, khó chịu trước phản ứng của Nhi khi cậu bỏ hai cái vỏ gối màu đen xì vào giỏ.
- Mày định nằm ngủ cạnh tao hay sao mà mua tận hai cái vỏ gối?
Linh Nhi nạt, để món đồ Huy vừa chọn lại kệ hàng. Con bé lấy một cái vỏ màu vàng họa tiết caro, cẩn thận cho vào xe đẩy. Huy chạy theo phía sau, cố gắng ghi nhớ màu sắc của mấy món đồ mà Nhi chọn.
Sắm xong vài đồ dùng cơ bản, Nhi não nề nhìn số tiền tiết kiệm của mình giảm mạnh không phanh. Hợp đồng nhà đóng một cọc một, mới tháng đầu tiên mà nó đã phải đóng gấp đôi tiền nhà, cộng thêm mua vỏ chăn ga để ngủ. Đống quần áo cũ chị Hoa chị Châu cho đã bay màu ở khu tập thể, Nhi đang phải trơ mặt xin hai chị chuyển cho đợt đồ mới. Khôi Nguyên thì đề xuất nó lên nhà cậu nấu ăn chung, như thế thì Linh Nhi đỡ tốn tiền sắm bát đĩa.
Nhi cấm Huy không được nói cho người nhà biết nó đi thuê trọ. Dù sao đối với một số phụ huynh, việc con gái không có lý do chính đáng mà bỏ ra ngoài ở riêng rất là kỳ. Linh Nhi không dám chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-truoc-khi-hon/3680127/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.