Linh Nhi khóc đến lặng người, trên mặt nhem nhuốc vết nước khô, da môi bong ra vì thở bằng miệng quá nhiều. Trong suốt quá trình con bé khóc, Khôi Nguyên chỉ lặng lẽ lấy khăn giấy lau nước đọng trên mặt con bé, bàn tay đều đặn vỗ lưng cho Nhi. Chiếc điện thoại mới mua bị cậu ném vào góc tường từ bao giờ. Kính cường lực hơi mẻ và màn hình tối om cho thấy rõ sự hoảng loạn của Nguyên khi nó cứ kêu 'ting ting' không ngừng.
Mưa đã ngừng rơi, tiếng xe cộ rõ dần khiến bầu không khí bớt đi vài phần nặng nề. Sàn nhà vo tròn cả đống giấy ăn, Linh Nhi mở mắt, tầng nước theo đó bắn ra li ti từ hàng lông mi dày. Nó cố gắng hít vào cái mũi nghẹt đặc, giọng khàn khàn đau rát, thều thào rặn ra từng từ trong sự bất lực:
- Làm sao mà tao mà tao biết được... chúng mày có thật sự muốn nghe để giúp đỡ tao hay không?
Hơi ấm trong miệng Nhi phả vào tai Nguyên khiến vành tai cậu giật giật. Khôi Nguyên vỗ về tấm lưng run rẩy của Linh Nhi, nhẹ nhàng trấn an con bé:
- Đừng lo! Linh Nhi của bọn tao đáng yêu thế này, tao tin rằng Linh Nhi không có lỗi gì hết.
Linh Nhi lạnh nhạt đáp, gần như ngay lập tức sau khi Khôi Nguyên cất lời:
- Một người bạn cũ của tao cũng từng nói vậy.
Nguyên thở dài, cậu tựa má vào trán Linh Nhi, không rõ rốt cuộc nó đã phải trải qua những gì.
Huy im lặng nãy giờ, có vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-truoc-khi-hon/3571912/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.