Chương trước
Chương sau
Ngày 28 âm lịch, Linh Nhi giúp mẹ chất đồ lên xe khách, đứng tiễn mẹ và cu Tin về quê ngoại.

Thằng Tin nhớ chị, chần chừ mãi không lên xe. Nó cứ đứng ôm chân Linh Nhi, hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi:

- Chị ơi... sao chị không về quê với em?

Linh Nhi dịu dàng xoa đầu thằng bé, hôn chóc cái vào má nó. Cu Tin hình như cũng hơi hiểu. Thằng bé dùng hai tay dụi mắt, chào tạm biệt chị rồi nhảy lên xe. Thông qua ô cửa kính xe khách, Tin ra hiệu dặn dò chị nhớ phải gọi điện cho nó, đến khi nhận lại cái gật đầu từ Linh Nhi mới yên tâm ngoảnh đầu đi.

Ngày 29 âm lịch, Linh Nhi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài tới tận 6 giờ chiều. Ngoài trời lúc này đã nhá nhem tối, đồng hồ kêu tích tắc từng nhịp. Lòng Linh Nhi khó tránh cảm thấy hơi trống rỗng, nhưng nó đã nhanh chóng tự lấp đầy sự trống rỗng đó bằng đồ ăn ngon. Mở laptop, nằm xem phim và ăn những món ăn nhanh mà bình thường nó không bao giờ được ăn, Linh Nhi thoả mãn xoa bụng. Căn phòng mọi khi tràn ngập tiếng chửi mắng nay lại tĩnh lặng đến lạ.

- Ước gì....

Ước gì ngày nào cũng thế này thì tốt. Linh Nhi nuốt lại vế sau vào trong bụng, thầm tự nhủ mình không được nghĩ như thế. Con bé tiếp tục chén sạch đống khoai tây chiên, lần lượt cày hết tất cả những bộ phim mà nó đã lưu trong cả năm qua.

Ngày 30 âm lịch, Nhi mang con gà trong tủ đá ra luộc. Nó nấu vài món ăn đơn giản, mang lên mâm cúng các cụ trong nhà. Tiếng cười phát ra từ chương trình Táo Quân hằng năm khiến tâm trạng Linh Nhi trở nên vui vẻ. Nó vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa lẩm nhẩm điệu nhạc mới nghe được trên Tik Tok. Trên tivi, các nhân vật đang đối thoại với nhau, giống như bên cạnh Linh Nhi đang có người đứng nói chuyện vậy.

Hết Táo Quân, Linh Nhi đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xem bắn pháo hoa trực tiếp. Máy quay lia tới đâu, chỗ đó toàn người là người. Các cặp đôi hoặc các gia đình dắt nhau đi xem pháo hoa rất đông. Bố mẹ địu con cái lên vai, vợ chồng nắm tay nhau hạnh phúc. Bỗng dưng tầm mắt của Nhi dừng tại cảnh quay hai vợ chồng trẻ dắt đứa con gái đi xem pháo hoa. Chợt nó nhớ ra, hình như ngày xưa mình cũng từng được cõng lên lưng như thế.

Linh Nhi mở điện thoại, tìm cái tên "Bố" trong danh bạ. Tin nhắn gần nhất của hai người đã là từ vài năm trước. Con bé tính soạn gì đó gửi cho bố nhưng lại sợ chỉ vì tin nhắn vu vơ của mình mà khiến gia đình bố cãi nhau. Linh Nhi chẹp miệng, nhìn thời gian đếm ngược trên tivi ngày càng gần 12 giờ đêm, lặng lẽ tắt điện thoại.

TV: "Chỉ còn 10 giây thôi! Mọi người cùng đếm ngược với chúng tôi nào!

10!"

- 10. - Linh Nhi lặp lại.

"9!"

- 9.

"8!"

- 8.

"7!"

- 7.

"6!"

- 6.

"5!"

- 5.

"4!"

- 4.

"3!"

- 3.

"2!"

- 2.

"1!"

- 1.

"Đùng đùng!"

- Chúc mừng năm mới Linh Nhi! Chúc Linh Nhi tuổi mới ăn mau chóng lớn, không khóc không buồn, mạnh khoẻ vượt qua mọi thứ nha!

Tiếng pháo hoa vang lên, Linh Nhi chắp tay, tự chúc cho mình có một năm mới vui vẻ. Các app trên điện thoại bắt đầu gửi thông báo chúc mừng năm mới về máy. Tiếng "ting ting" không ngừng vang lên tạo ra tràng âm thanh vui vẻ xoá tan sự cô đơn trong căn phòng. Linh Nhi híp mắt cười, cầm sẵn tập giấy bắt đầu vẽ tranh khai bút đầu xuân.

Vậy là lại thêm một năm Linh Nhi đón Tết một mình. Tập giấy vẽ nhanh chóng xuất hiện hình ảnh của phong bao lì xì, bài kiểm tra điểm 10 và... mẹ cùng cu Tin. Linh Nhi tô màu xong lặng lẽ cất bức tranh lên quyển sách giấu thật cao trên kệ tủ. Con bé muốn giấu không cho mẹ tìm thấy.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo vang khiến Linh Nhi đang leo kệ suýt nữa ngã nhào xuống đất. Vội vàng giấu đi bức tranh, Linh Nhi vớ lấy điện thoại rồi mở cuộc gọi nhóm. Giọng của Huy truyền qua loa, kèm theo đó còn có cả tiếng của Khôi Nguyên - người đã bay qua Hồ Chí Minh để đón Tết cùng bố mẹ:

Nguyên: "Sao đấy? Có chuyện gì vậy?"

Huy: "Linh Nhi ơi mày có nghe thấy tao nói chuyện không? Thằng Nguyên đi ngoài đường gió quá tắt cái mic đi!"

Linh Nhi bật camera lên, hỏi:

- Tao đây, sao đấy?

"Hai chị tao nhìn thấy bài kiểm tra của mày bị ghim trên tường phòng tao, tưởng tao bắt nạt mày. Biết mày còn ở Hà Nội nên hai chị đang định sang gặp mày này!"

- Điên à? Mày ngăn hai chị lại đi. Cùng lắm thì tao giải thích qua điện thoại thôi chứ? Đang yên đang lành mày dán cái tờ đấy lên tường để làm gì?

"Thôi mày qua đây giúp tao được không? Bố mẹ tao cũng tưởng thật nên đang định lôi nhau sang cả đây này. Cả nhà tao nửa đêm giao thừa rồng rắn sang nhà mày thì kì quá! Hay giờ tao qua đón mày nhé? Giúp tao tí nhé!"

- Ơ nhưng mà....

Linh Nhi chưa kịp từ chối thì Minh Huy đã thoát khỏi cuộc gọi nhóm. Khôi Nguyên thì đang đi ngoài đường, nghe câu được câu chăng câu chuyện nên chẳng thể giúp gì. Cậu nhún vai tỏ vẻ "tao chịu" với Linh Nhi, ghé sát miệng vào mic rồi nói:

"Bé Hạt Tiêu năm mới vui vẻ nha!"

- Ừ, chúc mày năm mới vui vẻ.

Linh Nhi tắt máy, chẹp miệng rồi vội vàng thay bộ quần áo khác. Phía đầu dây bên kia, sau khi đã kết thúc cuộc gọi với Linh Nhi, Huy quay người nhìn về phía hai người chị đang dỏng tai nghe ngóng, thở dài hỏi:

- Vừa ý các chị chưa?

- Vừa khỉ gì? Đi đón nó đi nhanh lên!

Chị Mai Châu thúc giục, phía sau còn có cả bố mẹ của Huy đang vội vàng bày biện bánh kẹo đón khách. Huy đón lấy áo khoác từ tay chị, nhanh chóng bị đẩy ra nhà để xe.

Huy đã thấy nghi từ lúc chị Châu đột nhiên hỏi về bài kiểm tra không tên dán trên tường phòng cậu rồi. Thuận miệng nên Huy lỡ đem hết mọi thứ về Linh Nhi cho bố mẹ và hai chị nghe. Mọi người nghe xong không hiểu sao tự nhiên lồng lộn lên, nằng nặc đòi Huy đón Linh Nhi về nhà ở mấy ngày Tết. Thật ra đấy cũng là ý của Huy ban đầu, nhưng mà Linh Nhi...

Huy vừa đi xe vừa nghĩ, chỉ một lát đã đến trước cửa khu tập thể nhà Linh Nhi. Hôm nay Linh Nhi mặc áo dạ màu đỏ, miệng phết chút son nhàn nhạt đang đứng đợi sẵn ở cửa. Trông thấy Huy, con bé liền lo lắng chạy tới:

- Mày gọi gấp quá, tao... tao không biết phải chuẩn bị gì.

Huy khẽ liếc Linh Nhi từ đầu đến chân, nhận ra con bé đang phát run lên vì sợ bèn vươn tay xoa đầu an ủi:

- Không sao đâu, mình còn bé, ngửa tay xin lì xì là được rồi.

Đã là một quãng thời gian kể từ lần cuối Linh Nhi sang nhà bạn bè chúc Tết. Cảm giác bồi hồi khó tránh cuộn trào trong lồng ngực Nhi. Nó ngẩn ngơ để Huy đội hộ mũ bảo hiểm lên đầu, rồi lại ngẩn ngơ để Huy kéo lên xe. Nhịp thở của Linh Nhi trở nên nhanh hơn vì hồi hộp. Có chút mong chờ, lại hơi sợ hãi khi phải gặp bố mẹ Huy.

Liệu bố mẹ Huy có hỏi về gia đình nó không? Hay hai bác sẽ hỏi về tình hình học tập trên lớp? Không, nó chỉ sang nhà để giải thích giúp Huy thôi mà? Nhưng người ta vẫn sẽ hỏi chứ nhỉ? Run quá...

Trái ngược với suy đoán của Linh Nhi, bố mẹ và hai chị nhà Huy mặc dù trông cực kì nhiều chuyện và nhiệt tình, song họ chẳng hỏi bất cứ thứ gì về Linh Nhi cả. Việc duy nhất họ làm trong suốt cả buổi nói chuyện là không ngừng dúi kẹo vào tay Linh Nhi và nói xấu Huy. Kể cả việc Linh Nhi bò sang đây để giải thích cũng bị họ vứt qua sau đầu.

- Thằng Huy nhà chị hồi lớp 3 bị bạn cùng lớp trêu giấu dép. Nó tìm mãi không được nên cay quá nên nhảy tới đấm nhau với con nhà người ta. Cuối cùng 2 thằng đều bị gọi phụ huynh lên trường.

- Thằng Huy nhà bác học giỏi mà cục súc lắm. Hồi lớp 6 nó lên cãi nhau tay đôi với thầy giáo chỉ vì thầy nói gì đó không vừa ý nó. Cãi không được nó đấm luôn cả thầy.

- Chưa hết đâu! Lớp 8 Huy được người yêu thằng nào crush ấy, thằng đó phát hiện nên hẹn Huy ra nói chuyện, chưa kịp nói gì đã bị Huy đấm cho vỡ alo khỏi thưa thốt gì luôn.

- Lên cấp 3 là còn đỡ nhiều rồi đấy! Chứ cấp II nó bị ghét tới mức hầu như chiều nào cũng bị người ta gọi ra nói chuyện kín ở sân sau trường mà.

- Rồi sao hả bác...

Linh Nhi yếu ớt hỏi lại, sau đó âm thầm bật khóc vì nhận được câu trả lời không thể hào hùng hơn:

- Nó cho ăn đấm! Nên từ sau không đứa nào dám chuyện kín nữa, toàn chuyện công khai thôi!

Linh Nhi không ngờ lớp trưởng Minh Huy lại có quá khứ của kẻ phản diện như vậy. Chưa kể cả gia đình cậu đều đang kể lại như thể một chiến tích, không có bất kỳ ý tứ trách móc phê phán nào. Nói đến đoạn Huy đánh nhau quá nhiều nên học bạ có vết nhơ, không thể xét tuyển vào trường top đầu dù đủ điểm, Linh Nhi không nhịn được thắc mắc:

- Thế hai bác không mắng gì bạn ạ?

Linh Nhi bị Huy cốc một cái vào giữa trán, xác minh nó vừa hỏi câu cực kỳ ngu ngốc. Bố Huy phì cười, vừa nhấp ngụm chè vừa trả lời:

- Mắng gì, nói vài lần không nghe thì thôi. Tự làm tự chịu! Nói nhiều quá khéo sau già yếu nó đấm cả bác.

- Bố cứ khéo đùa. Con nào dám.

- Anh thì có cái gì không dám? Tết năm kia anh còn đấm cả chú họ đằng ngoại, con trai của anh trai họ của bố của mẹ anh kìa...

Trong một đêm, hình tượng về lớp trưởng ngoan hiền của Huy trong mắt Linh Nhi mất hết. Tất cả còn lại chỉ là thằng cha đầu lỏng ốc chuyên vung nắm đấm. Không thuận mắt là đấm. Không lọt tai lại đấm.

Linh Nhi đóng vai bề dưới ngoan ngoãn, im lặng ngồi nghe gia đình Minh Huy đấu khẩu với nhau. Sang nhà rồi con bé mới biết, Dạ Minh Huy không những cao, học giỏi, mà nhà còn thuộc dạng không túng thiếu tiền bạc. Gia đình Huy có nhà nằm giữa đất Hà Nội, tuy không phải trung tâm, nhưng cũng không quá xa, hơn nữa còn gần mặt đường lớn, xe ô tô đánh vào dễ như chơi. Bố mẹ Huy đủ sức nuôi ba chị em nhà cậu khôn lớn, cũng đủ tài chính để cho Huy đi học tư nhân với cái học bạ rách nát của cậu.

- À phải rồi, mấy đứa trẻ con xoè tay ra mẹ lì xì nào!

Mẹ của Huy móc ở dưới ngăn bàn ra 4 phong bao lì xì, lần lượt đưa cho từng người. Tới lượt Linh Nhi, con bé ngập ngừng không dám xoè tay, miệng ấp úng nói không dám nhận.

Linh Nhi vẫn nhớ như in lời mẹ dặn trước khi về quê, dặn nó không được gặp mặt nhà nào đông con, kẻo mẹ nó về lại phải mừng tuổi con nhà người ta nhiều hơn, tốn tiền. Cái kiểu coi lì xì ngày Tết ra làm thứ lấy lời của mẹ, Linh Nhi thấy cổ hủ mà sai lè. Song cuối cùng thì người phải chi tiền là mẹ chứ không phải Linh Nhi, nên con bé không có quyền ý kiến.

Mẹ Huy kéo tay Nhi, dúi vào tay nó phong bao lì xì đỏ chói. Bác nói:

- Cái này bác lì xì cho con tuổi mới khoẻ mạnh mau lớn. Bên trong không có nhiều, con đừng ngại, cứ cầm rồi giấu đi mà tiêu vặt.

Mặt Linh Nhi đỏ bừng, ngại ngùng gật đầu. Trò chuyện thêm một lát, Linh Nhi tỏ vẻ đã tới giờ về. Một chị khác của Huy tên là Hoa xem đồng hồ, quay sang nói với cả nhà:

- Muộn quá rồi bố mẹ ạ, hai đứa trẻ con giờ này về nguy hiểm. Hay bố mẹ cho em Nhi ngủ lại phòng con, sáng mai Huy đèo về sau?

Lời nói ra lại chả hợp ý cả nhà quá. Bố Huy đồng ý nhanh gọn rồi sai mấy đứa con chuẩn bị chăn nệm bàn chải cho Linh Nhi. Linh Nhi không có đồ ngủ, chị Châu ngay lập tức đem ra bộ quần áo hoa nhí dài tay bồng bềnh siêu xinh. Con bé bị cưỡng chế ngủ lại với gia đình trong tình trạng đang ngáp ngắn ngáp dài vì đã gần 4 giờ sáng.

***

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.