Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè
- ---
Nhạc Cảnh Minh ngắt đi bông hoa hải đường âm tà kia và nghiền thành tro ngay tại chỗ, sắc mặt lạnh lẽo.
"Cái thứ quỷ quái gì cũng dám dây dưa, sợ mình chết chậm quá hay sao?" Tiêu Xuân Hòa ngoắc ngoắc sợi rễ đen, chợt biến sắc mặt, "Tiểu Diệp Tử, gã không làm gì con đó chứ?"
Lương Diêp đang ôm gáy lập tức nhăn nhó.
Lát sau, hắn cởi trần quỳ dưới đệm, những vết trói chằng chịt trên tấm lưng thon và phần vai cổ, phần ngực còn có một dấu tay dữ tợn, duy chỉ có dấu hôn mờ ám màu đỏ tươi trên cổ là nổi bật hơn cả.
Tất cả những người ở đây đều là người từng trải, chỉ nhìn qua là biết đã xảy ra chuyện gì. Mặt mũi ai nấy đều đen kịt.
Vương Húc Toại quay đầu muốn xách kiếm đi, cả giận: "Ta đi giết nó!"
"A Húc bình tĩnh đã". Lương Hoa đứng cạnh vội vàng giữ lại, "Xem con có bị thương hay không trước".
"Nó đã làm gì con rồi?" Vương Húc Toại tức giận đến đỏ cả mắt.
"Con đánh nhau với gã hai lần, có điều chưa thể làm gã bị tổn thương". Lương Diệp lạnh mặt quỳ ở đó, nghiêm nghị nói: "Thứ này thủ đoạn hiểm ác tàn độc, con muốn xin sư phụ giúp đỡ".
Mấy người còn lại chìm vào im lặng.
Hiển nhiên là thái tử điện hạ chưa hiểu được ý của mẹ mình.
"Khụ, nó..." Tiêu Xuân Hòa nhắc hắn mặc áo vào hẳn hoi, khéo léo hỏi: "Có phải là yêu nữ không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3652357/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.