Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè
- ---
Ký ức sau năm tám tuổi của Lương Diệp bắt đầu từ tiếng đưa tang khi Lương Hoa băng hà.
Đa phần đều là những đoạn ngắn hỗn loạn lại hoang đường.
Hắn không nhớ Biện Vân Tâm đã cho mình uống Phong Sương Lạc như thế nào, cũng không rõ mình đi cầu xin Thôi Ngữ Nhàn ra sao. Nỗi đau đớn tột cùng khi chất độc phát tác ban đầu đã bị hắn chủ động mai táng triệt để, khiến cho cơn đau khi uống canh bạch ngọc cũng có thể chịu đựng được.
"Sau này ta sẽ là sư phụ của ngươi". Thanh niên lạnh lùng nghiêm nghị khoác trên mình bộ đạo bào, từ trên cao nhìn xuống, "Muốn sống sót, thì quỳ xuống dập đầu".
Tiêu Xuân Hòa ở bên cạnh nở nụ cười thương cảm, "Ô, thế mà lại cứu được này".
Nỗi đau cảm nhận được trong cơn mê quá đỗi đáng sợ, Lương Diệp vô thức cảm thấy chết đi thì sẽ tốt hơn, nhưng hắn không nhớ gì cả. Thậm chí hẳn chẳng nhớ mình là ai, năm nay mấy tuổi, đang làm gì đây, nhưng cơ thể hắn thì nhớ rõ cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Hắn đau đến phát run, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu, dâng trà, lặng người hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Sư phụ".
"Ngoan, sau này ta chính là sư thúc của con". Tiêu Xuân Hòa xoa đầu hắn. Lương Diệp rên lên vì đau, nằm co ro dưới đất.
Tiêu Xuân Hòa vội vàng muốn đỡ, lại bị Nhạc Cảnh Minh quát ngăn lại.
"Lương Diệp, tự đứng lên". Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/3652351/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.