Nào phải Vương Điền chưa từng nghĩ đến trường hợp Hoàng đế thật xuất hiện. Anh chỉ không lường được rằng Lương Diệp sẽ xuất hiện với phong cách này, thậm chí còn thể hiện sự cà lơ phóng túng khiến anh rất ghét.
Anh đang phân vân xem liệu có nên giết quách người này hay không... Tất nhiên, giết là cách an toàn nhất. Kể từ khoảnh khắc xuất hiện trước mặt quần thần, anh đã được định sẵn kết cục không thể rút lui nguyên vẹn khỏi hoàng cung này rồi. Lùi tiếp một bước, việc chạy trốn lánh nạn dưới chế độ hộ tịch hà khắc cùng điều kiện sinh tồn ác liệt thời cổ đại cũng không phải sự lựa chọn hay ho. Thế nhưng, thân là một công dân hiện đại gương mẫu tuân thủ pháp luật nghiêm ngặt, độ khó của việc giết người hơi lớn với anh.
Độ khó của việc xem cảnh người khác khoe chim cũng rất đỗi lớn lao. Anh nhìn chằm chằm Lương Diệp đầy cảnh giác, trầm giọng nói: "Mặc đồ vào."
Lương Diệp thở dài bất đắc dĩ, vừa quay lưng đi vừa lầu bầu: "Đợi ba ngày trời chẳng thấy tới, trẫm vừa đi tắm thì ngươi tới luôn, sợ rằng không phải đang cố tình muốn ngắm long thể của trẫm đâu nhỉ?"
Gân xanh trên trán Vương Điền nhảy mạnh. Khi anh đang định bảo hắn câm miệng, tấm áo lót to rộng chợt lao về phía anh. Anh vô thức muốn trốn, cổ tay lại bị đối phương ghìm chặt.
Bàn tay ấy siết mạnh đến nỗi người ta thấy sợ. Cả cánh tay anh như bỗng mất sạch sức lực. May mà Vương Điền phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948660/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.