Tan triều, Vương Điền gặp Dục Anh ở thư phòng.
Dục Anh đẹp lung linh động lòng người, ngặt nỗi có một vết sẹo dài chạy từ chỗ mắt trái đến tận cổ. Đây là dấu tích năm đó nàng tự cầm trâm hoa của mình rạch mặt khi tiên đế muốn nạp nàng vào hậu cung. Tính tình mạnh mẽ rắn rỏi ấy khiến nàng chịu không ít khổ tại hậu cung, ấy vậy mà nàng vẫn có năng lực trèo lên được vị trí Nữ quan.
Trong một lần dạo Ngự Hoa Viên, Vương Điền tiện tay cứu nàng nên Dục Anh đã nhận định muốn báo đáp ơn cứu mạng. Đúng lúc Vương Điền đang thiếu nhân sự, bèn để nàng ở lại hậu cung tìm hiểu tin tức.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc Dục Anh trình lên bảng biểu được soạn sửa trật tự rành mạch, Vương Điền vẫn hơi đứng hình: "Nó là do ngươi làm sao?"
"Hồi bẩm Bệ hạ, trước đó nô tỳ từng xem Vân Phúc công công sử dụng, cảm thấy đơn giản rõ ràng, vì vậy cả gan học theo, làm ra một bản để Bệ hạ tiện xem xét." Dục Anh cúi đầu trả lời: "Nô tỳ ngu dốt, mong Bệ hạ tha tội."
"Không tệ." Vương Điền xem nhanh một lượt: "Hiện tại ngươi đang làm việc ở đâu?"
"Nô tỳ làm nữ tì quản lý việc dọn dẹp ở Thận Hình Ti ạ." Dục Anh đáp.
Vương Điền nhìn thoáng qua sổ sách trên tay: "Kể từ hôm nay, ngươi ở lại chỗ trẫm đi."
Dục Anh khiếp sợ ngẩng đầu, Vân Phúc biến sắc: "Thưa Bệ... Bệ hạ, ngài muốn nạp Dục Anh làm phi sao ạ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948646/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.