Vương Điền sờ được vết sẹo hơi gồ lên. Mặt Lương Diệp gần anh quá, cứ như tự dâng cổ lên tận miệng anh, ép anh phải gượng gạo nhìn sang chỗ khác.
Tên điên này chẳng biết giới hạn là gì cả.
Lương Diệp cực kỳ khó chịu với hành động phản kháng yếu ớt này của anh. Hắn bóp chặt cằm anh, xoay mặt anh qua, trầm giọng nói: "Trẫm bảo ngươi cắn thêm phát nữa, nghe không hiểu sao?"
Vương Điền nhíu mày: "Ngươi đói mà sao lại muốn ta cắn ngươi?"
Lương Diệp thoáng đờ ra, sau đó chợt thiếu kiên nhẫn nói: "Sao trăng đâu ra lắm thế, ngươi chỉ cần nghe lời trẫm thôi."
Vương Điền nhìn hắn với ánh mắt nặng trĩu tâm sự một lát, một tay khác bỗng đặt lên eo lưng hắn. Lương Diệp suýt hất văng bàn tay đang tới gần của anh, nào ngờ bàn tay ấy lại trượt qua sống lưng hắn, tiến đến phần gáy, khẽ ấn đầu hắn cúi xuống.
Lương Diệp khó chịu: "Ngươi chán sống rồi đó h..."
Vương Điền chợt cắn vào mạn cổ hắn.
Thực ra không hẳn là cắn, hàm răng của Vương Điền chưa nghiến vào mấy. Lương Diệp cảm nhận rõ ràng đôi môi mềm mại, nhiệt độ nóng hổi và nhịp thở nhẹ như bẫng kia hơn.
Tựa hồ Vương Điền đang liếm hắn, nhưng lại không giống lắm.
Không cảm nhận được cơn đau, Lương Diệp vô cùng bức xúc. Thêm vào đó, cảm giác bị gặm cắn không đau không ngứa nhưng khó ngó lơ này cứ là lạ. Hắn đâu hề thấy ghét, trái lại còn hơi thoải mái.
Hắn dựa lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948610/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.