Thập Tải là một ngọn núi cao chọc trời nằm trong quần thể núi trải dài. Nơi đây cây cối um tùm, khí hậu mát mẻ. Nghe nói hành cung này chính là một trong những thắng cảnh thường được ghé tránh nóng. Mặc dù Lương Hoa làm Hoàng đế chẳng ra gì nhưng lại rất biết cách hưởng thụ.
Hành cung được xây tại lưng chừng núi, cửa cung khí khái ngút ngàn, bên trong đầy rẫy đình đài lầu các, kiến trúc dựa núi gần sông, phong cảnh đẹp đẽ khó tả xiết.
Tuy nhiên, Vương Điền không có hứng tận hưởng. Vết thương trên ngón tay không sâu, song lại thường nhói lên, dù thái y đã đắp thuốc vẫn chưa đỡ hơn là bao... Lẽ ra không đau đến vậy, nhưng tay anh bị biến thái gặm cho máu thịt lẫn lộn nên cơn đau đã nhân lên gấp bội.
Biến thái thong dong đứng phe phẩy quạt đằng sau anh, không biết đang nghĩ gì.
"Việc này không trách được khanh." Vương Điền đỡ Văn Ngọc đang quỳ dậy, nói: "Khanh đã sắp xếp chuyến tới hành cung này khá tốt. Ngày mai trẫm sẽ đến am Thái Cực dâng hương cầu phúc cho Tiên đế. Những chuyện còn lại cần phiền khanh thêm rồi."
"Thần hổ thẹn không dám nhận, nhất định không phụ sự gửi gắm của Bệ hạ." Văn Ngọc cảm động nắm chặt cổ tay anh, đỏ mắt nói: "Xin Bệ hạ hãy bớt vất vả chịu khó, nên dưỡng thương cẩn thận mới đúng."
Lương Diệp quét mắt qua cái tay đang nắm chặt tay Vương Điền của Văn Ngọc, chợt nhíu mày.
Tiễn Văn Ngọc đi rồi, Vương Điền tiếp tục tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948606/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.