Lương Diệp cầm ngọc bội quan sát kỹ lưỡng hồi lâu, chân mày khẽ nhúc nhích. Trước loạt ánh mắt đổ dồn về mình của mọi người, hắn cất lời: "Đây đúng là đồ của trẫm."
Thân Nguyệt Lệ nở nụ cười tươi rạng rỡ: "Bệ hạ vẫn nhớ thần nữ sao?"
"Tuy nhiên trẫm đã làm rơi mất chiếc ngọc bội này nhiều năm rồi, công chúa nhặt được nó ở đâu vậy?" Lương Diệp hỏi.
Thân Nguyệt Lệ tỏ vẻ buồn thương: "Bệ hạ, năm ấy ngài tự tay giao ngọc bội cho thần nữ, còn nói quyết không phụ lòng ta, dặn ta lớn lên hãy tới tìm ngài."
"Trẫm không nhớ." Lương Diệp cười nói, ánh mắt lại lướt qua nàng, một lần nữa tụ về chỗ Vương Điền. Nụ cười phai đi, hắn nghiêm mặt nói: "Ngọc bội này đi theo cặp, dạo trước trẫm còn đang lo chưa tìm thấy. Bây giờ công chúa mang đến vừa kịp lúc."
Nói xong, dưới đủ loại ánh nhìn của mọi người, hắn vui rạo rực cất ngọc bội vào tay áo.
Vương Điền: "..."
Thằng nhãi này đúng là vô liêm sỉ quá độ... nhưng hình như đấy lại chính là việc hắn có thể làm ra.
Thân Nguyệt Lệ ngạc nhiên nhìn hắn, một số ảo ảnh trong mắt nàng ta tan thành mây khói, song vẫn vực dậy tinh thần, hỏi: "Chỉ không biết liệu Bệ hạ có bằng lòng thực hiện ước hẹn năm ấy hay chăng?"
"Ước hẹn gì?" Vẻ mặt Lương Diệp đầy khó hiểu, hắn phẩy tay qua quýt: "Công chúa vẫn nên ngồi về chỗ mau đi, cô cản trẫm ngắm mỹ nhân rồi."
Đã nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948563/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.