Khi Vương Điền thức dậy, trời đã về khuya. Rèm giường rủ xuống che gần hết ánh nến lay động bên ngoài. Trong lúc ngái ngủ, anh liếc thấy một góc áo, đang hơi mông lung thì một bàn tay lành lạnh chợt áp lên trán anh.
"Ngủ khoảng năm canh giờ, ôm chặt trẫm chẳng chịu buông, bám người quá cơ." Giọng Lương Diệp lọt vào tai anh.
Vương Điền ngủ đến váng đầu, cảm giác mỏi mệt cũng vơi bớt quá nửa. Anh lật người, nằm ngửa mặt nhìn nóc giường. Lương Diệp thử luồn tay vào y phục anh thăm dò. Vương Điền nằm im thin thít, mãi lâu sau mới quay mặt nhìn sang Lương Diệp đang tựa lưng lên đầu giường, nhíu mày hỏi: "Ngươi ngồi vậy ổn không?"
"Hơi đau." Lương Diệp sờ soạng ngực anh, ung dung véo một phát: "Ờm, chỗ này nè."
Vương Điền giật bắn người, cơn buồn ngủ bay biến gần sạch. Anh khàn giọng hỏi: "Ngươi sờ đâu đấy?"
"Bất cẩn sờ nhầm." Lương Diệp ngang ngược sờ thêm vài lượt rồi mới điềm nhiên rút tay về, lấy hai phong thư bí mật ra lắc trước mặt anh: "Quả nhiên Thôi Cẩm đã rục rịch."
Vương Điền ngáp một cái, quay lưng về phía hắn ngủ tiếp.
Lương Diệp cầm thư chọc vai anh: "Không đọc à?"
"Không đọc, buồn ngủ." Vương Điền uể oải nói.
Lương Diệp thấy hơi lạ: "Không đọc thật?"
Vương Điền xua tay: "Ngươi đọc một mình đi, gọi người kéo rèm giường ra, đọc trong bóng tối có hại cho đôi mắt."
Đằng sau yên ắng hồi lâu, Vương Điền quay mặt lại, cứ thế bắt gặp Lương Diệp chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948549/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.