Lương Diệp thoáng sững sờ, vừa nhích sang vừa nói thầm: "Bảo sao trẫm cứ thấy cộm cộm."
Vương Điền nhấc cánh tay tê dại lên xoa mạnh. Lương Diệp thò móng vuốt xoa giúp anh, vui rạo rực hỏi: "Ngươi thích áo cưới kiểu gì? Thích cung điện nào nữa? Trẫm cho cục Thái Sử xem ngày rồi, mười lăm tháng sau là ngày đẹp, đến lúc đó, trẫm..."
"Lương Diệp." Vương Điền nhìn dáng vẻ tràn trề hăng hái của hắn, hỏi: "Sao ngươi không hỏi xem ta có bằng lòng hay chăng?"
Lương Diệp thắc mắc: "Tại sao trẫm phải hỏi?"
Ngay sau đó, liếc thấy vẻ mặt Vương Điền dần trở nên lạnh lùng, hắn đành phải nhẫn nhịn, nói: "Ngươi bất chấp tính mạng vì trẫm, dành cho trẫm tấm lòng cỡ đó thì hiển nhiên là bằng lòng rồi."
"Ta không muốn." Hắn chợt siết mạnh hơn khiến Vương Điền thình lình hít vào một hơi lạnh: "Đệt!"
Lương Diệp vội vàng nhẹ tay, hơi bối rối nhìn anh, trong mắt toàn vẻ mờ mịt khó hiểu: "Vì sao chứ?"
Vương Điền nhất thời không xác định được hắn đang diễn kịch hay thắc mắc thật. Anh rút tay về, nghiêm mặt nói: "Ta không thích làm Hoàng hậu. Nếu ngươi thật lòng muốn phong thưởng ta thì chi bằng hãy thăng chức cho ta, phong một tước vị, ban thường nhà đất... Ừm, nếu đang thiếu thương nhân hoàng gia thì cho ta một chức cũng được."
Lương Diệp nhíu mày hỏi: "Trẫm cho ngươi một nửa giang sơn Đại Lương mà ngươi không cần, lại chỉ cần mấy món đồ chơi nhỏ nhặt ấy ư?"
"Ngươi mà cho ta một nửa giang sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948540/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.