Hôm sau, khi Vương Điền thức giấc, đệm chăn bên cạnh đã lạnh ngắt, hiển nhiên Lương Diệp rời khỏi đây lâu rồi.
Vu Lang nghe tiếng thì bước vào, cầm theo áo bào màu đen: "Quần áo đã được hun ấm thưa công tử."
"Vất vả rồi." Vương Điền nhận lấy mặc vào.
Theo hành động của anh, vạt áo trước ngực bị kéo ra chút, thấp thoáng những dấu vết xanh tím như dấu răng. Vu Lang hơi ngạc nhiên, định xem kỹ hơn, tuy nhiên Vương Điền đã mặc đồ xong, che đi toàn bộ những dấu vết ấy dưới lớp áo.
"Sao vậy?" Vương Điền thấy cậu ngẩn người thì cười quơ tay trước mặt cậu.
Vu Lang hoảng loạn cúi đầu: "Bộ đồ của công tử đẹp thật. Ta chưa từng thấy kiểu dáng này ở Đại Đô."
"Làm bừa đấy." Vương Điền mặc thêm áo khoác, thắt đai lưng rồi vuốt ve chiếc mặt nạ đã được dán ổn thỏa: "Hôm nay ta về hơi muộn, dặn phòng bếp không cần phải chuẩn bị cơm nhé."
"Vâng." Vu Lang hỏi: "Công tử có cần ta đi theo không ạ?"
"Không cần, ngươi theo quản gia Chu đi lo liệu chuyện bên quán rượu đi." Vương Điền nói.
Vu Lang rời đi hơi lưu luyến, bản thân Vương Điền thì không dẫn theo người hầu, một mình vui vẻ thư thái ra khỏi phủ.
**
"Bên này Trọng Thanh ơi!" Tại phòng trà náo nhiệt, có một công tử mặt mày tuấn tú vẫy tay với anh.
"Ta đến muộn rồi ư?" Vương Điền cười đi tới.
Kỳ Minh cười đáp: "Không muộn, không muộn, ta vội muốn gặp cậu nên tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948525/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.