Triệu Kỳ rất đỗi hào hứng liếc Vương Điền.
Vương Điền tỏ vẻ bình thản: "Bệ hạ chớ nghĩ nhiều."
Nói là vậy nhưng Triệu Kỳ vẫn rất chân thành. Hắn mở phong thư đó ra trước mặt anh. Xem được vài dòng, nét mặt hắn hơi quái lạ, sau đấy rũ nhẹ phong thư. Một phong thư nhỏ rơi ra từ trong đó, trên mặt thư ghi: "Thân gửi Trọng Thanh".
"Ta nhớ tự của đệ là "Trọng Thanh" nhỉ?" Triệu Kỳ huơ phong thư: "Lương đế nói chừng nào ta gặp đệ thì giao thư này cho đệ, sau này hắn ắt sẽ hậu tạ."
Nét mặt Vương Điền hơi khó coi. Thứ nhất vì Lương Diệp đường đường là một hoàng đế mà lại làm ra loại chuyện này thì quả thực khác người quá; thứ hai... anh vừa mới thể hiện thái độ vạch rõ giới hạn với Lương Diệp, Lương Diệp đã gửi một bức thư bày tỏ "tình cảm" cách ngàn dặm tới, thực sự muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
Anh kìm nén cảm xúc nóng nảy muốn đè Lương Diệp ra đấm lâu lắm không gặp kia, cười nhận thư.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài con chữ ít ỏi.
[ Gửi vợ Vương Điền,
Sắp sang năm mới, trẫm nhớ khôn nguôi.
Mong về. ]
Đây là nét chữ của Lương Diệp, trông thật sự ngạo nghễ và ngang ngược, nhất là nét mực nhấn tại chữ "vợ" kia. Dường như anh đã mường tượng được vẻ mặt sa sầm của Lương Diệp lúc đặt bút.
Phong thư này dành cho anh, đồng thời cũng dành cho Triệu Kỳ, huênh hoang thể hiện với Triệu Kỳ rằng: Người này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948492/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.