Chương trước
Chương sau
Vương Điền mơ màng ngủ hai ngày trời mới gần khỏi cảm lạnh.

Lương Diệp chăm sóc người ta đến tơi tả. Giây phút thấy hắn một lần nữa làm dây thuốc lên vạt áo trước ngực mình, cuối cùng Vương Điền cũng hết chịu nổi. Anh giằng lấy chén thuốc lớn, uống vài hớp cạn sạch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một ngày bắt ta thay tới tám bộ đồ, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì hư hỏng trong đầu."

Mặt mày Lương Diệp vô tội. Hắn đặt bàn tay ấm áp lên mạn eo anh, vuốt ve đầy ý ám chỉ: "Trẫm thấy ngươi sắp khỏe hẳn rồi, chi bằng..."

"Chi bằng ra ngoài đi dạo một chuyến." Vương Điền cười giả lả đập bay móng vuốt của hắn: "Làm người đi, Lương Tử Dục."

Lương Diệp bám riết chiếm hời từ anh cho bằng được. Hắn gảy vạt áo ẩm ướt của anh ra, vuốt ve nốt ruồi son nhỏ trên ngực anh: "Trẫm muốn làm."

"Ngươi không muốn." Làn da lộ ra ngoài cảm nhận rõ cơn lạnh, Vương Điền hắt xì một phát rất hợp tình hình, lườm hắn.

Lương Diệp không cam lòng khép áo lại cho anh, tự cho là chu đáo, nói: "Vậy mai nhé."

"..." Vương Điền tự động ngó lơ, thay sang một bộ đồ lót sạch sẽ trước ánh mắt nóng rực của đối phương. Anh xuống giường, chuẩn bị mặc lớp áo chính giữa và khoác áo ngoài.

Nào ngờ, vừa chạm chân xuống đất, anh đã bị người ta tóm lấy cánh tay. Một lực mạnh kéo anh xoay nửa vòng, cứ thế ngồi lên đùi Lương Diệp.

Vương Điền bị xoay hơi hoa mắt, ngẩng đầu lườm hắn, cảnh cáo: "Đừng có lên cơn."

Lương Diệp bất mãn rung chân một phát để anh ngả vào lòng, phải vịn vai mình, vẻ mặt đầy khiêu khích và nổi loạn: "Bên ngoài không phải tuyết thì là bùn, có gì đẹp đâu? Chẳng bằng ngắm trẫm."

Vương Điền liếc hắn rất chê: "Ta không có hứng với loại háo sắc."

Lương Diệp như suy tư gì, bỗng nghiêm mặt nói: "Ngươi có thể ngồi như vậy rồi tự mình... ưm."

"Con bà nó, ngươi còn nói năng kiểu ấy giữa ban ngày ban mặt nữa là ta thiến ngươi luôn đấy." Vương Điền bóp mỏ hắn.

Lương Diệp cố tình giật chân. Vương Điền nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn ta ra ngoài thì cứ nói thẳng."

"Trẫm không muốn để ngươi ra ngoài." Lương Diệp chớp mắt nhanh vài lần liền, nói rất hợp lý: "Chỗ nào cũng không được đi."

"Mơ hão." Vương Điền bóp chặt hàm hắn: "Ngươi giỏi thật thì nên trông chừng ta cẩn thận, nhốt người không chịu thả là hành vi của những tên ngu xuẩn."

"Bớt khích trẫm đi." Lương Diệp cười khẩy một tiếng: "Trẫm vốn định khiến ngươi ngày nào cũng không xuống nổi giường, chẳng qua mềm lòng mới tha cho ngươi thôi."

Vương Điền nhếch môi, cười lạnh lùng: "Lúc ta ngất xỉu mẹ nó rồi, ngươi có tha cho ta đâu? Bớt dát vàng lên mặt đi, ngươi rõ là một con thú vật."

Lương Diệp nào thấy hổ thẹn gì, kéo lớp áo lót anh vừa mặc gọn gàng ra vần vò lộn xộn. Vương Điền quần nhau với hắn một lúc lâu, toát mồ hôi đầy mình. Thế mà thằng oắt này khỏe thật sự, bào mòn quá nửa sức lực của anh, thái độ cứ như trêu đùa. Vương Điền giận đến cắn thẳng vào cổ hắn.

Lương Diệp lười biếng tựa lưng lên đầu giường, mặc cho anh nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy tua rua rèm giường tết thành nút kết đẹp đẽ tại cổ tay anh.

Vương Điền cúi đầu nhìn thoáng qua, yết hầu khẽ động đậy, bất giác định sờ tay áo. Song, khi bắt gặp ánh mắt dí dỏm của Lương Diệp, anh lại nhanh chóng dừng hành động: "Nhìn cái con khỉ."

Lương Diệp lắc cổ tay trước mặt anh. Cổ tay thiếu đi sâu độc trắng nõn và mảnh khảnh, đến sợi gân đường lằn nhỏ xíu tại đó cũng chứa sức hấp dẫn.

Vương Điền cúi đầu so sánh với cổ tay của mình hồi lâu, thấy ngay cả các nhánh tách ra lẫn màu xanh nhạt của gân cũng giống hệt nhau.

Lương Diệp ngắm cùng anh. Hắn cầm lấy bàn tay Vương Điền, lật qua lật lại xem xét, sau đó nghiêm túc nhìn anh.

"Hơi đáng sợ." Vương Điền đẩy nhẹ mặt hắn ra: "Trông ngươi cứ như định ăn thịt người khác vậy."

Lương Diệp liếm môi: "Trẫm đói lắm."

"Mới ăn sáng xong, hồi nãy ngươi ăn tận ba vỉ bánh..." Bấy giờ, Vương Điền mới nhận ra kiểu đói ấy nào phải đói bụng, trong đầu nảy sinh suy nghĩ thiếu lành mạnh: "Trước đây ngươi có vậy với chính bản thân mình không?"

Lương Diệp nhìn anh với vẻ mặt đầy tâm sự: "Ngập đầu ngươi toàn thứ bẩn thỉu thôi Vương Điền."

Vương Điền nhướng mày, ngả ngớn khều mặt hắn lên: "Chuyện thường ấy mà cục cưng."

"Suồng sã." Lương Diệp xưa nay khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người ngoài*. Sau khi chỉ trích Vương Điền vì suy nghĩ xấu xa của anh, hắn vẫn chưa chịu để anh đứng dậy.

*Câu gốc là "严以律己,宽以待人" (Nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người ngoài) =)))

Vương Điền bị hắn chọc tức không vừa. Ở trước Lương Diệp, độ vững vàng của thứ mang tên "nguyên tắc", "điểm giới hạn" cũng vơi bớt. Anh túm lấy tua rua rèm giường bên cạnh, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên tù mù. Anh mò mẫm trong bóng tối, buộc nó vào cổ tay Lương Diệp.

Buổi trưa, nắng xuyên qua tấm rèm giường dày, gian nan đưa vào trong một xíu ánh sáng.

Vương Điền nhắm mắt vỗ về khuôn mặt Lương Diệp. Lương Diệp bắt được cổ tay anh, cất giọng lười biếng: "Kiểu này không tính."

"Làm thật thì hỏng hết con người." Vương Điền đá vào cẳng chân hắn: "Dậy tắm rửa rồi ra ngoài."

Lương Diệp lầm bầm, ôm anh im thin thít. Vương Điền nhấc một chân, cứ thế sút hắn bay thẳng từ trên giường xuống mà chẳng hề nể nang.

Lương Diệp nhe răng trợn mắt ngồi dưới đất lườm anh.

Vương Điền đạp chân trần lên vạt áo thêu hoa văn rồng vàng của Lương Diệp, buông hàng mi nhìn hắn: "Đi hay không?"

"Đi." Lương Diệp nhăn mũi, mắt lóe sáng, dứt khoát bế ngang anh lên: "Trẫm đưa ngươi đi tắm trước."

——

Thị trấn nhỏ Vi Tuy của Nam Triệu này được đặt tên theo dòng sông Vi Tuy, tuy không mấy phồn vinh nhưng rất yên bình, đang độ rét đậm mà nhiệt độ ngoài trời lại không lạnh lắm. Sắp sang năm mới, đường phố hết sức rộn ràng, nơi nơi ngập tràn mùi đồ chiên, thi thoảng còn nghe vài tiếng pháo trúc. Những đứa trẻ mặc áo bông dày cầm cành liễu vừa cười vừa chạy, bập bẹ nói tiếng địa phương ở đây.

Nơi này khá gần huyện Khánh Thương, nhiệt độ vừa hay phù hợp với sức khỏe Vương Điền. Anh mặc áo dày vào thì sẽ hết lạnh. Ở đây cũng không chỉ có mỗi tuyết và bùn theo như lời Lương Diệp.

Vương Điền bị cảm lạnh, phải nằm trên giường vài ngày liền, thành ra khá yếu. Lương Diệp lại chẳng biết chừng mực, quyết đạt được mục đích mới thôi. Cuối cùng, lúc tắm, anh đã rơi vào bẫy của hắn.

Nói sao thì Vương Điền cũng hơi giận, luôn thể hiện vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm đoái hoài đến hắn.

Lương Diệp giả vờ giả vịt theo sau anh hỏi han ân cần, thực chất cả chân mày lẫn khóe mắt đều hiển lộ sự thỏa mãn và đắc chí rõ rệt. Hắn cầm một con chim nhỏ được nặn bằng đất sét và tô màu, đưa đến trước mặt anh: "Ngươi xem, đây có giống con chim nhỏ xanh dương trẫm nuôi hồi trước không?"

"..." Vương Điền nhớ đến con chim nhỏ đẹp xinh bị hắn kẹp chết bằng hai ngón tay, trái tim vẫn nghẹn lại. Sau đó, anh nhớ tiếp về Hãn Huyết Bảo Mã chết thảm ở vùng ngoại ô thành Thạch Nguyên, mặt mày càng tối tăm hơn, lạnh lùng thốt một từ: "Cút."

Lương Diệp cầm con chim đất sét kia lắc lư trước mắt anh, vui rạo rực ngắm nghía nó hồi lâu, bỗng nói: "Cơ mà trẫm chẳng thích nuôi thú cưng mấy. Con ngựa kia của ngươi cũng tốt đấy nhưng nịnh hót ghê quá, giữ lại ngứa cả mắt."

Hắn ung dung bóp nát con chim đất sét, tiện vứt xuống đất rồi phủi tay: "Trong cung cũng có ngựa tốt, trẫm sẽ chọn con khác tốt tương tự cho ngươi."

Gân xanh trên trán Vương Điền giật giật, quát khẽ hơi phẫn nộ: "Lương Diệp!"

Lương Diệp vốn đang đi sóng vai với anh, nghe vậy thì hào hứng vượt lên trước rồi nghiêng người ngoái đầu nhìn anh, cho rằng anh lại định "nói chuyện" với mình. Nào ngờ Vương Điền chỉ chỉ tay xuống những thanh gỗ và vụn đất sét dưới đất, nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi có thể đừng vứt rác bừa bãi không vậy?"

Lương Diệp thất vọng cụp mắt, dồn ít nội lực vào chân rồi di vụn đất sét và thanh gỗ dưới đất thành bột mịn, thì thầm: "Lắm chuyện."

"Ta tốn ba trăm lượng mua con ngựa kia." Vương Điền nói: "Cộng thêm phí tổn thất tinh thần của ta thì ngươi đền năm trăm lượng cho ta là được."

"Trẫm tặng ngươi con ngựa tốt hơn." Lương Diệp nói.

Vương Điền liếc hắn: "Khỏi cần, nhìn nó là nghĩ ngay đến ngươi, bực mình."

Nói xong lập tức rảo bước đi lên trước.

"Vương Điền!" Lương Diệp gọi anh với giọng điệu hơi gấp gáp, trên gương mặt lại đong đầy nét cười nghiền ngẫm.

Vương Điền bước đi hơi nhanh. Mãi đến khi thấy ven đường có người đang rang hạt dưa, anh mới dừng lại xem. Lương Diệp cắn một miếng bánh mới ra lò, tay còn xách theo một túi giấy, gạt người chắn đường ra, bám sát Vương Điền. Hắn nhét miếng bánh vừa cắn đi nửa vào miệng anh, nói: "Đậu đỏ."

Vương Điền nhai vài lần, nhíu mày: "Cũng tạm."

"Không ngon." Lương Diệp chê.

"... Không ngon nên ngươi cho ta?" Vương Điền lườm nguýt hắn.

"Không cho ngươi thì cho ai?" Lương Diệp nhận xét hết sức hợp lý: "Bánh ở Nam Triệu ngọt ngấy quá."

Vương Điền hơi phát sợ trước thái độ thản nhiên của hắn, lại thấy đây đúng thực là hành động hắn có thể làm ra: "Ấu trĩ."

Tâm tư của Lương Diệp không đặt tại bánh ngọt. Hắn đang hăng say bắt chước ông cụ gần đó, cầm hạt dưa lên cắn thử. Nghe ông cụ nói muốn mua ký rưỡi, hắn lập tức hào sảng nói mình mua năm ký.

"Hai chúng ta ăn không hết được đâu." Vương Điền hòng ngăn cản hắn: "Để lâu sẽ bị ẩm."

"Trẫm..." Lương Diệp nghe Vương Điền ho khan một tiếng, ngầm hiểu ý anh: "Khá ngon thật mà, chúng ta có thể chia cho những người khác trong phủ."

Còn lâu Vương Điền mới tin lời bịp bợm của hắn. Thằng oắt này là thần giữ đồ ăn, món nào hắn thích thì tuyệt nhiên sẽ không có chuyện chia cho người khác dù chỉ một miếng.

Cuối cùng, dưới ánh mắt đe dọa của Vương Điền, Lương Diệp không cam lòng giảm đi một nửa, chỉ mua hai ký rưỡi, còn cố học theo ông cụ kia mặc cả, lại bị Vương Điền túm cổ áo lôi ra khỏi đám đông.

Lương Diệp đưa cho anh một vốc hạt dưa vừa rang xong, Vương Điền không muốn vừa ăn vừa hóng gió lạnh nên trả cho hắn. Lương Diệp hỏi đầy khó tin: "Ngươi còn muốn trẫm tách vỏ cho ngươi á?"

Vương Điền nhìn hắn như nhìn đồ thiểu năng trí tuệ.

Lương Diệp miễn cưỡng tách vỏ một hạt dưa, đút nhân vào miệng Vương Điền, sau đó nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.

"..." Vương Điền đanh mặt nhai vài lần: "Cảm ơn."

Vì vậy, Lương Diệp bắt đầu tách vỏ hạt dưa cho anh không biết mệt, thường xuyên đút anh ăn, lần nào cũng đột ngột, khiến người ta... muốn quật hắn.

Vương Điền vừa ăn hạt dưa một cách bị động, vừa dạo phố mua sắm rất nhiều món đồ nhỏ lặt vặt. Lương Diệp khi thì đứng cạnh nhìn bằng ánh mắt trông mong, khi thì chán ngán túm tua rua ngọc bội của anh, tỏ vẻ mình chán rồi, mau mau đi thôi, làm phiền người ta cực kỳ.

"Công tử ơi, ngài hãy xem thử chiếc khăn này đi. Mang nó về tặng phu nhân thì hết sảy luôn. Đây là mẫu khăn thịnh hành nhất ở thị trấn Vi Tuy hiện nay, đến các quan lớn quý nhân trong kinh thành cũng đang sử dụng đó ạ." Ông chủ dốc trọn tâm huyết đề cử với Vương Điền.

Vương Điền nhìn hoa văn xinh xắn trên đó, xua tay nói: "Em ấy không thích đâu."

Lúc nghe được hai chữ "phu nhân", vẻ mặt Lương Diệp lập tức trở nên hơi khó coi. Nhất là khi nghe Vương Điền nói "Em ấy không thích", hắn còn cho rằng anh đang nói về người vợ cả mất sớm của mình, cất giọng lạnh buốt: "Ai nói ta không thích?"

Nghe giọng nam lạnh lùng băng giá, chứa đựng vẻ chết chóc này, rõ ràng ông chủ chưa kịp định hình: "Ôi chao, công tử đây thích... vậy cũng... cũng khá tốt."

Vương Điền ngoảnh lại nhìn thoáng qua Lương Diệp: "Ngươi thích?"

Lương Diệp xụ mặt gật đầu.

"Vậy phiền ông lấy cho ta một chiếc." Vương Điền nói với ông chủ đang ngẩn ngơ, kèm theo vẻ mặt hiền hòa: "Xem ra tay nghề của bà nhà rất khéo, vị phu nhân này của ta xưa giờ kén chọn lắm."

Ông chủ đã hồi hồn, sực tỉnh ngộ ra, lập tức cười tươi roi rói cầm lấy chiếc khăn thêu đóa hoa vàng nhạt kia đưa cho Lương Diệp. Lương Diệp chê ghét nhận lấy, liếc xem qua quýt.

Vương Điền trả tiền xong thì tiếp tục đi về phía trước. Lương Diệp bực bội chọc vai anh, nói: "Ngươi biết cả chuyện phu nhân kia của mình thích kiểu khăn gì ư?"

"..." Vương Điền cạn lời ngoái đầu nhìn hắn: "Không có phu nhân nào cả."

"Trẫm tin lời nhảm của ngươi chắc." Lương Diệp cười một tiếng lạnh lùng, học theo ông cụ phun vỏ hạt dưa xuống.

Vương Điền hận không thể che mặt vờ như không quen biết hắn. Anh kéo hắn bước nhanh lên đằng trước: "Đợi chừng nào ta cưới ngươi qua cửa, ngươi mới trở thành phu nhân chính thức, vợ cả à."

Do đó, Lương Diệp lại vui vẻ ra mặt. Thấy đám người đang túm tụm một chỗ mua câu đối, hắn cũng khăng khăng đòi qua hóng hớt.

"Chúng ta ở trong nhà trọ, không cần phải dán." Vương Điền nói.

"Vậy chúng ta mua một căn nhà để dán đi." Lương Diệp nhét hạt dưa quý báu của mình vào lòng anh, xắn tay áo chen vào đám đông toàn khách nữ kia. Vương Điền muốn kéo hắn nhưng không kịp rồi.

Sau đó, anh nghe được một loạt tiếng reo khẽ đầy bất ngờ. Vương Điền quay mặt đi, biểu cảm không nỡ nhìn thẳng. Mãi lâu sau, anh mới thấy Lương Diệp đen mặt xách chồng giấy đỏ ra ngoài.

"Sao thế?" Vương Điền nhận lấy câu đối từ tay hắn, mở ra xem.

"Có người sờ mông trẫm." Lương Diệp khó chịu cực kỳ: "Mấy lần liền."

Vương Điền nghĩ đến câu chuyện đau thương nhất đời này, tay cầm câu đối run khe khẽ.

Lương Diệp đen mặt nói: "Trẫm muốn giết các nàng."

"Bỏ đi bỏ đi, bậc bề trên không so đo với hạng tiểu nhân, chỉ là bị sờ mấy lần thôi mà." Vương Điền đanh mặt nói: "Có lẽ vì họ thấy ngươi đẹp trai quá đấy, tha thứ được về mặt tình cảm."

Lương Diệp hiếm khi phải ngậm đắng nuốt cay, sa sầm mặt nhìn lại toán khách nữ kia, có mấy người còn vui vẻ nháy mắt đưa tình. Vương Điều nhanh chóng kéo hắn rời khỏi.

Lương Diệp nhìn khoé miệng nhếch lên của anh, rầu rĩ hỏi: "Buồn cười lắm à?"

Vương Điền lắc đầu được nửa chừng thì không nhịn nổi nữa, bắt đầu cười sằng sặc.

Lương Diệp khó chịu híp mắt lại.

Vương Điền ngửi được mùi nguy hiểm, bèn vỗ vào mông hắn một phát: "Giờ che đi rồi, của ta nhé."

Lương Diệp hơi nghển cằm, nói với vẻ mặt ngứa đòn: "Dám sàm sỡ trẫm giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa."

Vương Điền giơ hai ngón tay về phía hắn, Lương Diệp thắc mắc: "Ý gì?"

"Món nợ của ngươi thôi." Vương Điền nói: "Số lần ngươi không làm người trong mấy ngày nay, trừ đi đợt trước ta ngủ với ngươi thì là tám lần."

Lương Diệp nhìn anh, thái độ hơi kỳ lạ: "Ngươi nhớ cái này làm gì?"

"Dĩ nhiên là để đòi lại cả vốn lẫn lãi rồi." Vương Điền vỗ eo lưng hắn.

Lương Diệp cười khinh khỉnh: "Trước đây chẳng qua trẫm nhường ngươi thôi. Trẫm đường đường là vua một nước, há có thể khuất phục trước người khác... Shh!"

Vương Điền từ từ thu chân về, cười khẽ: "Đừng phá hỏng hứng thú của ta, ngậm mồm lại."

Vẻ mặt Lương Diệp trở nên dữ tợn. Hắn muốn che chân nhưng không dám vứt bỏ thể diện, đành căm giận lườm anh: "Mơ đi."

"Vậy phải xem năng lực của chính mình rồi." Vương Điền cười nói: "Đến lúc đấy đừng khóc."

Lương Diệp chợt xáp tới, nhanh chóng cắn lên tai anh, sau đó làm như chưa chuyện gì xảy ra, đứng dậy, khiêu khích nói: "Rõ ràng trước đó ngươi khóc đến mức..."

Lương Diệp khiếp sợ trợn mắt nhìn anh.

Trước mặt bàn dân thiên hạ, Vương Điền nâng cằm hắn, hôn lên.

Đám đông rộn ràng tấp nập xung quanh phút chốc kêu lên ngạc nhiên. Có người đang cầm đồ ăn cho con cứ thế vứt toạch xuống, vội vã che mắt đứa trẻ. Có người thậm chí còn bắt đầu mắng đồi bại khó coi.

Vương Điền chẳng màng tất cả, giữ đầu Lương Diệp, trao hắn một chiếc hôn sâu. Anh hài lòng nhìn mặt Lương Diệp đỏ lên phừng phừng bằng tốc độ mắt thường thấy được, nở nụ cười khiêu khích.

Trong đám đông, có người hét một tiếng.

Lương Diệp như sực tỉnh khỏi cơn mơ. Hắn lườm nguýt Vương Điền, sau đó một tay xách túi bánh ngọt, hạt dưa, câu đối cùng những món đồ lặt vặt khác; tay kia túm chặt Vương Điền, nhún chân vận khinh công nhảy lên nóc nhà, hoảng sợ thoát khỏi khu chợ ồn ào náo động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.