Lương Diệp lặng thinh hồi lâu, mới nói: "Không, đến huyện Khánh Thương cơ."
Vương Điền bồi hồi nhìn hắn: "Ngươi thích chơi đến vậy sao?"
"Thành Vi Tuy cách không xa địa bàn của một số môn phái trong giang hồ. Ban ngày ở chợ, chúng ta gây ra náo động lớn quá. Nếu gặp chuyện thật thì trẫm trong trạng thái mất nội lực sẽ không bảo vệ được ngươi." Lương Diệp véo cổ tay anh, hơi bực bội: "Giờ đi ngay và luôn."
"Ám vệ của ngươi đâu?" Vương Điền nhanh nhạy nhận ra sự lo lắng của hắn. Dù anh cho Lương Diệp ăn viên kẹo chứa sâu độc đó lúc giận nhưng suy cho cùng chỉ coi đấy là niềm vui thú trong tình yêu. Anh không đoán được Lương Diệp sẽ phản ứng dữ vậy.
"Trẫm không tin bọn chúng." Lương Diệp nhìn anh với khuôn mặt vô cảm: "Trẫm cũng sẽ không giao tính mạng của chúng ta vào tay người khác."
"Ta đi tìm Quyền Ninh lấy thuốc giải." Thấy hắn như vậy, cõi lòng Vương Điền bỗng khó chịu. Tuy nhiên, anh đã bị hắn cản lại.
Rất rõ ràng, Lương Diệp không tin Quyền Ninh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Vương Điền cũng thấy việc tìm Quyền Ninh hơi mạo hiểm, bèn nói: "Thôi vậy, ta đã suy nghĩ hơi nông cạn rồi, tối nay đi luôn."
**
Đêm trăng gió lớn, một con ngựa khỏe lao nhanh ra khỏi thành Vi Tuy, hòa mình vào màn đêm.
"Sao cứ nhất quyết phải cưỡi chung một con ngựa thế?" Vương Điền không hiểu cho lắm. Hai người đàn ông to xác chen chúc trên một con ngựa thực sự chẳng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948478/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.