Vương Điền đang ngồi trên phiến đá hóng gió thì chợt bị một bóng đen bao trùm. Anh thình lình ngẩng đầu, cứ thế va vào đôi con ngươi âm u rét lạnh của Lương Diệp.
"Dọa chết ta." Vương Điền thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng chủ nấm mồ nhảy ra tìm mình cơ.
"Sợ còn ngồi lên?" Lương Diệp vươn cánh tay kéo anh dậy.
Vương Điền hơi váng đầu, vòng tay ôm lấy eo hắn. Lương Diệp ngạc nhiên một thoáng, tiếp đó vui mừng phấn khởi ôm anh vào lòng: "Làm nũng cũng vô ích, hình như trẫm từng dặn là ngươi không được uống rượu rồi mà nhỉ?"
Chẳng biết Vương Điền đã uống bao nhiêu lần, nào thèm để bụng đến lệnh cấm của hắn. Anh chỉ ôm ghì lấy hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi là chân long thiên tử, trên người nặng dương khí."
"..." Khóe môi Lương Diệp giật giật: "Tìm cái chỗ hoang tàn đổ nát gì đây?"
"Hắn nói nhé." Vương Điền ngoái đầu lại nói với nấm mồ: "Không phải ta."
Lương Diệp nhìn ra anh say rồi: "Đi thôi."
Vương Điền vỗ mạnh cánh tay hắn: "Gọi người tu sửa cẩn thận bia mộ của vị huynh đệ này đi... Tối đến đừng sang tìm ta."
"... Được." Lương Diệp tò mò: "Chẳng phải gan ngươi to lắm sao?"
"Ở trong xã hội phong kiến thì phải tuân theo quy tắc của xã hội phong kiến... thể hiện sự tôn trọng." Vương Điền thở dài, choàng vai bá cổ Lương Diệp như anh em tốt, đến đi cũng lười, dứt khoát đổ dồn hơn nửa trọng lượng lên người hắn, say mèm nói: "Lương Diệp ơi... Ta thổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948420/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.