Vương Điền vuốt ve tờ giấy một lát, nhắc lại nội dung trên đó: "Đại Đô có biến?"
"Ngươi về Đại Đô trước đi, trẫm sẽ theo sau." Lương Diệp chùng giọng.
Vương Điền nhìn hắn với vẻ mặt khôn lường: "Bảo ta dẫn quân về Đại Đô? Ngươi yên tâm quá nhỉ Lương Tử Dục?"
Bây giờ thứ anh đang thiếu nhất chính là quyền lực quân sự. Kể cả khi không có quyền này thì chỉ cần bóc tấm mặt nạ trên mặt ra thôi là anh đã có thể thay thế Lương Diệp ngồi trên ngai vàng Hoàng đế rồi.
"Ngươi sẽ làm vậy sao?" Lương Diệp nhìn anh với ánh mắt trĩu nặng.
Vương Điền nhếch môi: "Ta sẽ không làm vậy ư?"
Lương Diệp thoáng lặng thinh, nói: "Tùy ngươi."
**
Trong xe ngựa, Vương Điền vén rèm quan sát đại quân đang đi theo bên ngoài rồi lại buông rèm.
"Trường Doanh." Anh gọi khẽ một tiếng.
"Có, thưa công tử." Người đánh xe ngựa giao dây cương cho một người khác, tiến vào trong xe.
"Tin tức gửi từ Đại Đô vào trong quân bị đứt đoạn từ khi nào?" Anh hỏi.
"Đêm qua ạ." Trường Doanh chùng giọng thưa: "Người của chúng ta cũng đã ngưng gửi tin tiếp."
Vương Điền nhắm mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ đầu gối: "Ta cứ có cảm giác Lương Diệp đang mượn cơ hội này để thử ta."
Trường Doanh không dám tự tiện đáp lời. Trong thời gian này, coi như y đã hiểu. Dẫu Lương Diệp có thử công tử thật đi chăng nữa thì chưa chắc công tử cũng đã giận, nói nhiều lại dễ mắc lỗi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948415/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.