"Chủ tử!" Lý Mộc thình lình nhảy bổ ra từ trong rừng dọa cho Vương Điền nhảy dựng.
Lương Diệp liếc hắn: "Bị thương rồi?"
"Chỉ là vài vết thương không đáng ngại thôi ạ." Lý Mộc quỳ một gối dưới đất, chắp tay nói: "Thuộc hạ nhận được tín hiệu từ ngài thì tức tốc chạy tới đây, khi đến hang núi, ngài đã đi rồi. Dọc đường bị chậm trễ đôi chút, xin chủ tử trách phạt."
"Dậy." Lương Diệp chẳng thừa hơi soi xét vấn đề nhỏ nhặt này, ngẫm sơ qua đã hiểu: "Biện Phụng dẫn bao nhiêu người tới núi Tứ Bàn?"
"Ba mươi nghìn người ạ." Lý Mộc đáp: "Trong ba mươi nghìn người này, có mười nghìn là thân binh ngài giao cho gã. Mới đầu, ba nghìn kỵ binh hạng nhẹ của chúng ta lần lượt bại lui, tuy nhiên đã có người nhận ra, kịp thời gom thân binh lại. Sau đấy, hai mươi nghìn quân Đan Dương Vương dẫn tới gia nhập. Cơn lũ bất ngờ ập tới, người của Biện Phụng nhanh chóng đầu hàng, tổng thương vong là tám nghìn trên năm mươi nghìn người. Thuộc hạ làm theo lời dặn của ngài, để các phó tướng dẫn binh vượt Thường Thủy đi về phía Tây, trên đường gặp tướng quân Lữ Thứ. Ngài ấy cầm hổ phù nói rằng nghe theo ý chỉ của Vương gia tới chi viện."
Lương Diệp ngoảnh đầu lại nhìn Vương Điền.
Vương Điền chụm tay áo nói: "Ta thấy ngươi đặt trọn niềm tin với Lữ Thứ nên trước khi đi đã dặn dò hắn đôi câu."
Đội quân gây dựng qua trăm cay ngàn đắng không thể bị tổn thất hết tại cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948402/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.