"Ta là đệ đệ ruột chung một mẹ với ngươi! Ngươi không thể cứ giết ta như vậy!" Biện Phụng gào ầm lên: "Ta mới là người có quan hệ khăng khít với ngươi nhất trên đời này!"
Vẻ mặt Lương Diệp chợt sa sầm: "Ngươi..."
Phựt!
Máu nóng bỗng bắn đầy mặt Lương Diệp. Mùi máu ập tới, hắn thong thả chớp mắt, thấy gương mặt lạnh lùng hời hợt của Vương Điền cách màn máu.
Cái đầu trợn trừng mắt của Biện Phụng lăn lộc cộc tới ven tường, dường như vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc.
Gió trên đỉnh núi thổi tà áo nơi tay Vương Điền bay phất phơ. Chiếc cằm trắng nõn của anh bị mấy giọt máu đỏ thắm bắn vào. Anh hờ hững nhìn thoáng qua thi thể không đầu của Biện Phụng, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất từ lưỡi đao dài anh cầm.
Anh ước lượng cân nặng khá đáng kể của thanh đao dài rồi lật cổ tay một phát, chuôi đao cắm chuẩn vào kẽ đá, đong đưa vài bận trong gió núi thét gào.
Các ám vệ trong miếu thảng thốt, không tin vào mắt mình trước cảnh tượng vừa chứng kiến.
Không gian lặng ngắt như tờ.
Vương Điền lấy một chiếc khăn ra từ tay áo, thong dong lau máu trên cằm. Anh ngoảnh đầu nhìn Lương Diệp, nở một nụ cười dịu dàng, song chất giọng lại buốt giá đến đáng sợ: "Xẻo thịt mất thời gian, khỏi cần khách sáo."
Lương Diệp khẽ nhíu mày.
Vương Điền mở khăn ngay ngắn, áp lên mặt hắn. Lương Diệp vô thức ngửa đầu ra sau, lập tức bị bàn tay lạnh căm giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948397/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.