Cánh cửa bị đóng lại một cách nặng nề.
Gió xuân ấm áp, cành cây ngoài cửa sổ khẽ rung rinh trước gió. Bầu trời xanh thẳm bị đóng khung trong ô cửa sổ vuông vức. Nghe được loáng thoáng đôi ba tiếng chim ca líu lo.
Nữ nhân ngã dưới đất mở to mắt nhìn lên bầu trời cao, dồn chút sức cuối vươn tay ra phía cửa sổ.
[ Cô thấy sao Tiểu Sương Nhi? ]
[ Bầu trời Tái Ngoại còn cao rộng hơn nơi này gấp vạn lần. Nếu các cô gặp ta sớm vài năm thì ta sẽ dẫn các cô tới thảo nguyên cưỡi ngựa hái hoa, uống rượu khiêu vũ, không biết khoan khoái đến nhường nào! ]
[ Kiếp sau ta phải làm chim ưng chao liệng trên bầu trời, ăn con thỏ ngon lành nhất, dầm mình trong trận mưa to sảng khoái nhất, cũng chẳng sống vì ai! ]
[ Ở trong hoàng cung này lâu, con người ta sẽ biến thành quỷ dữ. Tiểu Sương Nhi à, cô là cô nương thuần khiết nhất ta từng gặp đấy. ]
[ Gió cát nơi biên ải phía Bắc cũng cuốn theo khí thế lẫm liệt của một thanh đao nóng đỏ. Nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn cô tới xem. ]
[ Ta muốn bay ra khỏi hoàng cung ăn thịt người này. Tiểu Sương Nhi đi cùng ta nhé? ]
Vì sao không thể bay ra... Vì sao nàng trút cạn chút hơi sức cuối cùng rồi... mà vẫn chẳng thể bay ra...
Bàn tay mảnh khảnh trắng nhợt rơi 'thịch' xuống sàn nhà, máu đỏ đen từ từ lan ra, nhuốm đỏ nền gạch chưa kịp trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948388/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.