Chương trước
Chương sau
Cửa bị đá ra một cách dứt khoát.

"Rùm beng lên vậy, ngươi định làm gì nữa?" Vương Điền xấu xa giật nhẹ lụa đỏ, nhìn Lương Diệp bị ép phải cúi đầu thì vui vẻ nhướng mày, sau đó quấn mạnh lụa quanh cánh tay vài vòng, rất giống gã tồi.

Lương Diệp bị kéo tiến lên trước, nhìn thoáng qua biểu cảm nghiền ngẫm của anh, cong môi cười: "Ngươi đoán xem."

"Không đoán." Vương Đình thình lình cuốn lụa mỏng về, nhấc chân giẫm lên vai hắn, khiến hắn phải quỳ một gối xuống trước mặt mình. Nhìn biểu cảm vừa kiêu căng, vừa khó chịu của hắn, anh càng thêm thích thú: "Thế nào, không vui?"

Chân mày Lương Diệp hơi nhướng: "Quỳ trước ngươi thôi mà, đâu phải chưa quỳ bao giờ, ghi thù thật đấy."

Hắn bắt người ta quỳ trên triều đình, vậy là Vương Điền quyết tâm đòi lại hết trên giường. Có thù ắt báo, kẹt sỉ vô cùng.

Vương Điền bỏ chân xuống, nhấc tay phủi bụi trên vai hắn, chóp mũi khẽ giật: "Mau dập tắt cái mùi hương kích dục kia đi đi."

Trong mắt Lương Diệp đong đầy niềm tiếc nuối: "Vẫn còn sớm mà."

"Ai biết có bao nhiêu người từng ngủ tại đây." Vương Điền cực kỳ chê, nhấc lụa đỏ lên cao rồi thả rơi đầy đầu hắn. Anh khóa mắt vào gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện của Lương Diệp dưới màn lụa mỏng, hôn hắn cách lớp lụa, không tiếc lời ngợi khen: "Thật là đẹp."

Yết hầu Lương Diệp khẽ động đậy: "Còn chẳng thấy được mặt thật."

"Đến lúc đó sẽ để kiệu tám người khiêng tới cưới ngươi về." Vương Điền thầm hiểu: "Vén khăn voan đỏ cho ngươi."

"Khăn voan phải đáp xuống vàng ngọc." Lương Diệp kéo lụa đỏ ra, đứng dậy đi dập tắt làn khói lững lờ kia, đoạn nghiêm túc nói: "Lúc ngươi mặc đồ cưới chưa bái thiên địa, không tính."

Vương Điền tựa lên ghế, cười: "Vậy đợi đến khi ta cưới ngươi rồi bái sau, trả cho ngươi một 'đêm xuân ngắn ngủi, dậy lúc ban trưa'."

"Ai dậy lúc ban trưa?" Lương Diệp tắt hương xong thì ngoảnh mặt lại nghiêm túc hỏi anh.

"..." Vương Điền lặng thinh một chốc. Hai người không hẹn mà cùng cười thành tiếng.

"Mẹ bà nó, ngươi còn nhắc đến trò cười rởm này nữa là ta quật chết ngươi đấy." Vương Điền cười đau cả bụng. Mặc dù câu chuyện hơi rởm nhưng thần kỳ thay, trước mặt Lương Diệp, anh lại rất dễ bị chọc cười. Thành thử dẫu trò cười có tầm thường hơn nữa, hai người cũng có thể cười nguyên buổi.

Lương Diệp nhoài ra bàn cười: "Chuyển thành Vương Điền."

Vương Điền nhấc chân sút luôn.

Hai người đùa giỡn với nhau một lát thì quan nhi trẻ do tú bà sắp xếp đã đến cửa. Bốn, năm thiếu niên tuấn tú đáng yêu cung kính hành lễ, trang phục lại không được cung kính cho lắm, trông rất mát mẻ.

Vương Điền chưa kịp xem kỹ đã bị Lương Diệp túm ra sau bình phong. Hắn cất giọng ngả ngớn: "Ở ngoài đánh đàn hát ca trợ hứng đi."

Tiếng đàn và giọng hát hợp với hoàn cảnh lập tức vang lên bên ngoài.

Vương Điền đang định nói gì đó thì bị Lương Diệp giữ gáy và hôn. Nụ hôn ấy tàn nhẫn đến độ ai không biết còn tưởng họ là kẻ thù. Lương Diệp đè anh lên mép tường, cất giọng hơi khàn: "Muốn làm."

CMN, tác dụng trợ hứng phát huy nhanh quá ha.

"Làm cái đầu ngươi." Vương Điền hạ tông giọng: "Rốt cuộc ngươi tới đây để làm gì?"

Lương Diệp không vui cắn anh một phát: "Đi."

Dưới gầm giường của căn phòng này có con đường bí mật. Khi Lương Diệp nhấc ván giường lên, Vương Điền hơi bất ngờ: "Ngươi mở lầu hoa này sao?"

"Tất nhiên là không." Lương Diệp nhảy xuống dứt khoát: "Căn phòng này được dùng để đáp ứng những đam mê đặc biệt."

Thêm bạc cho tú bà không hề uổng phí.

Vương Điền nhảy xuống theo hắn, thầm mắng một tiếng: "Mụ nội nó chứ, gu mặn ra phết."

Lương Diệp dẫn anh đi về phía trước, cảnh cáo: "Đừng nghe mù quáng, ngươi đủ bỉ ổi rồi."

Vương Điền cười đáp: "Ta chỉ biết nói những lời ngươi thích nghe."

Lương Diệp cười khẩy một tiếng: "Tốt nhất là vậy."

Hai người vừa nói vừa tiến lên. Lương Diệp chợt dừng bước, chỉ vào tấm gỗ bên trên, ra hiệu cho Vương Điền im lặng.

Ván giường rung kẽo kẹt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dốc của một nam và một nữ. Vương Điền đang buồn bực tìm cách ra ngoài, Lương Diệp lại hơi híp mắt, sau đó tung một cước đá bay ván giường trên đầu. Bấy giờ, chỉ còn lại tiếng kêu rên của đàn ông.

"..." Khóe môi Vương Điền giật giật.

Vô tư lự quá.

Ngụy Vạn Lâm chỉ kịp gào tiếng đầu tiên đã bị đạp vào cổ cho bất tỉnh nhân sự.

Vương Điền túm áo bào quăng lên người gã, tiếp theo lấy một tấm áo khác đắp lên cơ thể người phụ nữ đã bị va đập đến ngất xỉu kia. Và rồi, anh đón lấy ánh mắt khó chịu của Lương Diệp.

"Tướng quân Ngụy? Tướng quân Ngụy ơi?" Dường như người canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng đó, không khỏi cất lời dò hỏi.

"Gọi gì?!" Lương Diệp thét lên một tiếng cục cằn, chất giọng vậy mà chẳng khác mấy Ngụy Van Lâm: "Bớt phá hỏng cơn hứng của ông đi!"

Sau đó, hắn nhìn Vương Điền chằm chặp với ánh mắt sáng quắc: "Kêu to nữa đi, chưa ăn cơm à!"

Vương Điền bị Lương Diệp dán mắt vào đến tởn da gà, giơ ngón giữa với hắn.

Hai người lặng lẽ chuyển người đã chết ngất ra ngoài. Sung Hằng với vóc dáng và vẻ bề ngoài giống hệt Ngụy Vạn Lâm vịn cửa sổ âm thầm đu vào. Cậu khẽ gật đầu với Lương Diệp.

——

Khi bị một gáo nước lại hắt tỉnh, Ngụy Vạn Lâm còn tưởng mình gặp ma: "Bệ... Bệ hạ?"

Trong nhà lao tối tăm dưới lòng đất, Lương Diệp cười rét lạnh: "Tướng quân Ngụy à, ngươi khiến trẫm tìm vất vả thật đấy."

Ngụy Vạn Lâm trợn mắt hổ, trong mắt đong đầy sự hoảng sợ: "Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Mạt tướng... mạt tướng chỉ bị người ta ép thôi Bệ hạ ơi!"

Coi bộ gã sợ Lương Diệp cực kỳ, bắt đầu liều mạng vùng vẫy, làm xích sắt trói gã va đụng rầm rầm. Tướng quân đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chẳng mảy may biến sắc, thống lĩnh từng lấy một chọi mười bảo vệ Hoàng đế vậy mà giờ đây lại sợ đến run quầng chân, nỗi sợ hiện rõ trên mặt.

Vương Điền đứng sau Lương Diệp thấy cảnh này vừa buồn cười, vừa mỉa mai.

Lẽ ra gã nên sợ từ lúc cõng trên mình tính mạng của một trăm nghìn quân phía Bắc mới đúng.

"Sao nào? Bị ai ép thành vậy cơ?" Lương Diệp nhíu mày lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt Ngụy Vạn Lâm, cười nói: "Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó."

"Kỳ Minh! Là Kỳ Minh ạ! Gã nói Bệ hạ không tin thần, muốn giết thần! Thưa Bệ hạ, chính thằng tiểu nhân Kỳ Minh đã khiến mạt tướng mụ mẫm! Mạt tướng luôn luôn chân thành và tận tâm, hỡi Bệ hạ!" Ngụy Vạn Lâm vội vã nói: "Bệ hạ ơi, mạt tướng đã liều mình cứu ngài, sao lại muốn phản bội ngài thật kia chứ! Bệ hạ à, mạt tướng vốn định trấn giữ biên cương tử tế giúp Bệ hạ, Bệ hạ..."

Gã bỗng lớn tiếng khóc gào: "Mạt tướng rất xin lỗi ngài, Bệ hạ, tại mạt tướng hại các huynh đệ trúng kế gian của người Lâu Phiền! Tại mạt tướng bị lời nói từ một phía của hạng tiểu nhân Kỳ Minh làm cho lú đầu! Mạt tướng có tội!"

"Đừng diễn nữa Ngụy Vạn Lâm, trong mắt ngươi chỉ có nỗi sợ chứ không thấy bất cứ sự hối cải nào." Lương Diệp thở dài, khó hiểu nhìn gã, chợt nở nụ cười: "Ngươi không tin trẫm cũng không có gì đáng trách, tuy nhiên phản bội trẫm thì phải trả giá đắt."

Môi Ngụy Vạn Lâm run lên: "Bệ hạ, mạt tướng chỉ bị ép... Do Biện Thương! Ông ta ép thần truyền thánh chỉ giả! Ông ta lấy người nhà của thần ra ép thần..."

**

Ra khỏi nhà lao bí mật, Vương Điền chỉ thấy lồng ngực bức bối.

Một Ngụy Vạn Lâm như vậy khiến anh thất vọng thậm chí hơn cả Kỳ Minh.

Ngụy Vạn Lâm nhắm vào tiền tài và sắc đẹp. Chỉ xét riêng việc bây giờ trong tòa viện gã sống, người đẹp và hoàng kim châu báu nhiều không đếm xuể, Biện Thương còn cho hắn đảm đương chức vị đại tướng quân trấn quốc và ban hầu tước mà hắn vẫn bất chấp rủi ro bị phát hiện, lẻn đến lầu Quảng Phương gặp nhân tình, chết đến nơi vẫn nói như bản thân tốt đẹp lắm, luôn tìm ra trăm nghìn lý do là đủ hiểu.

Anh không ở lại xem Lương Diệp thẩm vấn. Có lẽ Lương Diệp cũng không muốn anh chứng kiến cảnh ấy. Khi ra khỏi nhà lao bí mật trong phủ tướng quân, nụ cười vẫn đọng trên gương mặt Lương Diệp.

Chẳng qua, đó không giống nụ cười cho lắm, trái lại giống biểu cảm méo mó đến tột độ hơn. Những giọt máu vương trên đuôi mắt khiến toàn thân hắn trông vừa sắc sảo, vừa u ám.

"Lương Diệp." Vương Điền không khỏi gọi hắn.

Lương Diệp ngoảnh đầu sang hơi trúc trắc, tiêu điểm ánh nhìn dừng tại khuôn mặt anh, đôi môi khẽ giật. Hắn cứ nhìn anh thẳng băng như vậy.

"Sao thế? Thẩm vấn được gì rồi?" Xem điệu bộ của hắn, Vương Điền đoán kết quả không khả quan lắm.

Lương Diệp đi đến, cầm lấy tay anh, bôi máu dính nhớp tại đầu ngón tay mình lên mu bàn tay Vương Điền. Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời: "Ngươi nói xem, tại sao bọn họ đều phải phản bội trẫm?"

Vương Điền khẽ nhíu mày. Rất khó để trả lời câu hỏi này. Anh bất giác cân nhắc một lát, muốn tìm ra một lý do bớt tàn khốc.

Lương Diệp dán mắt vào anh chợt cười: "Trẫm đa nghi ganh ghét, bất chấp chiêu trò, lại chẳng có chút đức độ nào. Bọn họ không tin trẫm cũng hợp lý thôi, ngươi thấy đúng chứ?"

"Bắc Lương phát triển tới tình cảnh hiện nay vốn là cơn bệnh nặng dai dẳng khó chữa, ai làm Hoàng đế cũng vậy thôi." Vương Điền nắm lấy bàn tay buốt giá của hắn: "Chúng ta chỉ còn cách cố hết sức."

"Ngươi nghĩ thế thật ư?" Chân mày Lương Diệp khẽ động đậy.

"Dĩ nhiên." Vương Điền vỗ về cánh tay hắn: "Đi tắm thôi."

"Trẫm sẽ không cho Ngụy Vạn Lâm chết dễ dàng như vậy." Lương Diệp nói.

Vương Điền không bày tỏ ý kiến, song cứ cảm giác sai sai ở đâu.

"Liệu ngươi có phản bội trẫm không?" Lương Diệp chợt hỏi.

Vương Điền híp mắt: "Ý ngươi là sao?"

Lương Diệp hỏi được câu này chứng tỏ hắn đã sinh nghi. Trái tim Vương Điền hơi trĩu xuống. Mặc dù sớm đã quen với tính đa nghi của Lương Diệp nhưng cảm giác bị nghi ngờ vào giai đoạn tình yêu đượm nồng nhất này vẫn khiến anh khó chịu cực kỳ.

Lương Diệp không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nhếch môi nở nụ cười lạnh nhạt: "Nếu ngươi phản bội trẫm giống bọn chúng, trẫm sẽ khiến ngươi chết thảm hơn chúng gấp trăm ngàn lần."

"Ngụy Vạn Lâm đã nói gì với ngươi?" Vương Điền không quan tâm tới lời đe dọa của hắn, hỏi thẳng.

"Dựa vào đâu trẫm phải nói cho ngươi?" Lương Diệp cười khẩy một tiếng: "Chừng nào điều tra rõ xong, trẫm sẽ tính sổ với ngươi."

"Ngươi không cần thiết phải lừa ta." Vương Điền đanh mặt nói: "Ngươi đã giấu nhiều chuyện, ta lười tốn công chứng minh với ngươi. Ngươi cứ nói thẳng xem là chuyện nào rồi ta sẽ cho ngươi lời giải thích."

Lương Diệp bị anh chặn họng, mãi sau vẫn chưa nói ra được gì. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc ngươi giấu trẫm bao nhiêu chuyện rồi Vương Điền?"

"Nếu ngươi thấy là có thì trăm hay nghìn chuyện cũng chẳng đủ với ngươi. Nếu ngươi thấy không có thì có một chuyện vẫn chê nhiều." Vương Điền lạnh lùng nói: "Chuyện đã tới nước này, ngươi lại nghi ngờ ta. Đang thấy cuộc sống này thư thả quá sao?"

Lương Diệp nhìn anh chằm chặp hồi lâu, mới nói: "Người trẫm tin tưởng nhất trên đời này chính là ngươi. Vương Điền, đừng để trẫm thất vọng."

"Vậy tốt nhất ngươi đừng tin ai." Vương Điền nhếch môi, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: "Bởi rõ ràng ngươi không làm được, tội gì phải ép buộc bản thân, khiến cả hai đều khó chịu."

Nhưng nếu hắn không muốn tin anh thật thì tuyệt đối sẽ không thể hiện sự nghi ngờ trước mặt anh. Thẳng thắn nói với anh như vậy trái lại làm hắn mất đi cơ hội dẫn trước.

Lương Diệp nhìn sâu vào mắt anh: "Việc Giản Lăng còn sống có liên quan tới ngươi không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.