Cửa bị đá ra một cách dứt khoát.
"Rùm beng lên vậy, ngươi định làm gì nữa?" Vương Điền xấu xa giật nhẹ lụa đỏ, nhìn Lương Diệp bị ép phải cúi đầu thì vui vẻ nhướng mày, sau đó quấn mạnh lụa quanh cánh tay vài vòng, rất giống gã tồi.
Lương Diệp bị kéo tiến lên trước, nhìn thoáng qua biểu cảm nghiền ngẫm của anh, cong môi cười: "Ngươi đoán xem."
"Không đoán." Vương Đình thình lình cuốn lụa mỏng về, nhấc chân giẫm lên vai hắn, khiến hắn phải quỳ một gối xuống trước mặt mình. Nhìn biểu cảm vừa kiêu căng, vừa khó chịu của hắn, anh càng thêm thích thú: "Thế nào, không vui?"
Chân mày Lương Diệp hơi nhướng: "Quỳ trước ngươi thôi mà, đâu phải chưa quỳ bao giờ, ghi thù thật đấy."
Hắn bắt người ta quỳ trên triều đình, vậy là Vương Điền quyết tâm đòi lại hết trên giường. Có thù ắt báo, kẹt sỉ vô cùng.
Vương Điền bỏ chân xuống, nhấc tay phủi bụi trên vai hắn, chóp mũi khẽ giật: "Mau dập tắt cái mùi hương kích dục kia đi đi."
Trong mắt Lương Diệp đong đầy niềm tiếc nuối: "Vẫn còn sớm mà."
"Ai biết có bao nhiêu người từng ngủ tại đây." Vương Điền cực kỳ chê, nhấc lụa đỏ lên cao rồi thả rơi đầy đầu hắn. Anh khóa mắt vào gương mặt thoắt ẩn thoắt hiện của Lương Diệp dưới màn lụa mỏng, hôn hắn cách lớp lụa, không tiếc lời ngợi khen: "Thật là đẹp."
Yết hầu Lương Diệp khẽ động đậy: "Còn chẳng thấy được mặt thật."
"Đến lúc đó sẽ để kiệu tám người khiêng tới cưới ngươi về."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948362/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.