Tại am Thái Cực, núi Thập Tải.
Lương Diệp ngồi trên đệm hương bồ gặm trái cây. Chủ am Thái Cực – Hạng Mộng tĩnh tọa bên cạnh, mở mắt nhìn thoáng qua hắn.
"Sư thúc nhỏ ơi, sao thúc vẫn chưa đi vậy?" Hạng Mộng đoạt lại đĩa bánh ngọt được dâng cúng trên bục khi thấy hắn rờ đến.
"Chưa nghĩ kỹ một chuyện." Lương Diệp nhanh tay bốc được một chiếc bánh.
"Ồ, ngài còn có chuyện để nghĩ cơ." Hạng Mộng cầm bánh lên ăn một miếng: "Dở quá."
Lương Diệp giành đĩa về.
"Ngài gặp sư tổ chưa?" Hạng Mộng hỏi.
"Gặp rồi." Lương Diệp phiền ghét nhíu mày: "Nói ta nặng sát tính quá, đập chết cả con chó ở sơn trang Phiêu Tuyết."
Hạng Mộng cười ngặt nghẽo, suýt không ngồi thẳng lưng nổi.
Lương Diệp ôm đĩa bánh ngó lơ cô ấy. Cười đủ rồi, Hạng Mộng mới đưa tay lau nước mắt, nói: "Sơn trang Phiêu Tuyết là cái cọc Thôi Ngữ Nhàn cắm tại Đông Thần. Kiểu gì bà ta cũng trả thù."
Lương Diệp im lặng, chỉ từ tốn ăn điểm tâm.
"Vương Điền kia..." Hạng Mộng suy tư: "Ta tính không ra lai lịch của hắn... nhưng xem thấy quỹ đạo của hai người tựa sao Sâm và sao Thương, lẽ ra là mãi mãi không gặp nhau. Bây giờ chạm mặt rồi, ắt sẽ khơi lên gợn sóng, tử kiếp đó sư thúc nhỏ."
Lương Diệp hỏi lại: "Trẫm gặp chưa đủ nhiều tử kiếp sao?"
"Năm ấy, sư tổ thấy ngài có tuệ căn duyên tiên nên mới nhận ngài làm đồ đệ, nhưng hôm nay coi bộ ngài muốn chìm nổi tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948213/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.