Thời gian hai nén hương trôi qua, thi thể nằm la liệt đầy đất.
Tên ngầm của Vương Điền vẫn còn hơn nửa. Lương Diệp thu hồi nhuyễn kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống lại cành cây rồi ngồi xổm vén tay áo anh lau máu dính trên tay, cười nói: "Vẫn còn sống."
Vương Điền cúi đầu nhìn độ cao cách mặt đất của mình: "Chỗ ngươi chọn thích khách bình thường hoàn toàn không bay lên nổi, đợi lấy được đà thì đã trúng tên rồi."
"Vậy à?" "Lương Diệp biết rõ vẫn cố hỏi: "Trẫm còn tưởng ngươi muốn làm Hoàng hậu của trẫm lắm cơ."
"Nam tử làm Hoàng hậu, lòng dân ắt xao động." Vương Điền nhìn hắn: "Huống hồ giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, đừng quậy lung tung."
"Ai bảo trẫm không có tình cảm với ngươi?" Lương Diệp ôm eo đưa anh xuống đất. Biết anh thích sạch sẽ, hắn còn cất công chọn một chỗ không có máu và xác chết: "Trẫm muốn ngươi làm Hoàng hậu hơn là hạng tầm xoàng nào đấy."
Khóe môi Vương Điền giật giật: "Ngươi nên từ bỏ suy nghĩ ấy nhân lúc còn sớm thì hơn."
Lương Diệp nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Vương Điền khẽ nhíu mày: "Xét từ bất cứ phương diện nào, đây cũng là một trò hề nực cười. Vết xe đổ 'triều Đại An bị diệt vong' hãy còn cận kề trước mắt. Nếu ngươi đã có lòng giành thiên hạ thì đừng tự phá hỏng đường đi của mình ngay từ đầu."
Lương Diệp ngẫm kỹ, khẳng định chắc chắn: "Trẫm không muốn giành thiên hạ, chỉ muốn ngươi làm Hoàng hậu của trẫm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948201/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.