Vương Điền chưa nguôi cơn giận nhưng vẫn chú ý thấy Lương Diệp đang ngâm mình trong nước, làn nước ở bể đã nhuốm màu máu nhạt.
Quả đúng là lao động cật lực.
"Đáng đời." Anh hất tay Lương Diệp ra, nhẫn tâm đứng dậy lên bờ dưới ánh mắt như hóa thành thực thể của hắn. Vương Điền nhanh chóng khoác áo ngoài, cố gắng xem nhẹ những dấu vết mập mờ quá độ trên cơ thể. Bỗng, cổ chân anh chạm vào thứ gì đó. Vương Điền cụp mắt nhìn, chỉ thấy một sợi dây đỏ nhỏ mảnh đang quấn quanh cổ chân trái của mình, sợi tơ đỏ quấn lỏng lẻo hai vòng, trên đó treo một chiếc lá vàng to cỡ móng tay cái. Sợi tơ đỏ sũng nước dính vào mắt cá chân, không hiểu sao trông hơi... quyến rũ.
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng món đồ chơi nhỏ này rất hợp mắt thẩm mỹ của anh, hơn nữa, anh cũng muốn biết đây là kiệt tác của ai.
"Ngươi quấn à?" Vương Điền vén áo choàng ngồi xổm xuống cạnh hồ tắm, hỏi Lương Diệp còn đang ngâm mình trong bể.
"Đẹp chứ?" Lương Diệp huênh hoang tiến lại gần, vươn dài cánh tay nắm lấy cổ chân quấn sợi tơ đỏ: "Phiến lá bằng vàng này là báu vật trẫm nâng niu á."
"Đẹp." Vương Điền để kệ hắn nắm, rủ mi mắt nhìn vết thương trên vai hắn: "Còn nữa không?"
Lương Diệp nhíu mày, cười nói: "Còn một cái nữa."
"Ngươi cũng đeo đi." Vương Điền giữ lấy móng vuốt đang hòng mượn đường rờ lên của hắn.
Lương Diệp híp mắt: "Trẫm không thích đeo mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948199/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.