Vương Điền không biết nhiều về quá khứ của Lương Diệp. Anh chỉ biết rằng hồi tám tuổi hắn không được chiều chuộng cho lắm, phải đi theo Biện Vân Tâm kiếm ăn trong hậu cung, vì vậy mới không ai ngó ngàng đến mẹ con họ.
Mãi đến khi Tiên đế Lương Hoa băng hà, những Hoàng tử và Công chúa lớn tuổi đều đã chết, Thôi Ngữ Nhàn mới phát hiện đứa trẻ tám tuổi này và đưa hắn lên làm Hoàng đế, bản thân thì buông rèm chấp chính, mỗi tháng cho hắn uống một chén canh Bạch Ngọc, cuối cùng nuôi dưỡng hắn thành một tên điên vui giận thất thường nổi tiếng bốn nước.
Có lẽ hình tượng điên rồ của hắn ăn sâu vào tâm trí rồi nên từ lúc chưa gặp hắn, Vương Điền đã đề phòng cao độ, mặc dù vẫn bị hắn ép nuốt sâu độc...
Đôi khi anh thấy Lương Diệp điên khùng làm người ta hận ngứa răng. Đôi khi lại thấy đối phương lạnh lùng sáng suốt, tâm tư kín đáo. Đôi khi cũng thấy thằng nhãi này ngây thơ đến đáng thương.
Vậy nhưng, kết quả cuối cùng luôn là thỏa hiệp, lùi rồi lại lùi, lý trí cứ như bỏ nhà đi xa tám trăm dặm... Vương Điền ôm người im thin thít kia trong lòng, chút thương xót vừa chui lên đã lại biến mất tăm.
"Ngươi đang làm gì đấy Lương Diệp?" Vương Điền đen mặt hỏi.
Lương Diệp ngẩng đầu, vô tội nhìn anh: "Không làm gì cả."
"Đưa tay ra đây." Vương Điền lạnh lùng nói.
Lương Diệp nâng một bàn tay lên cho anh xem.
"Tay khác." Vương Điền nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-trang-sang/2948187/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.