Chương trước
Chương sau
Chương 2105
“Đương nhiên là thật. Em nghĩ ông ấy chỉ là một giáo sư bình thường thôi sao? Cho dù ở trong phạm vi quân y hay bên ngoài thì ông ấy vẫn là người cực kì có danh tiêng. Tay nghề tốt đến mức vô số bệnh viện muốn mời ông ấy vào làm.
Chỉ có điều ngày trước ở trong quân y làm việc quá mức khắc nghiệt nên hiện tại ông ấy chỉ muốn thoải mái, đi đây đi đó dạy học mà thôi.”
Lý Lan Hoa nghe xong, cảm thấy khó mà tin nổi. Cô hoàn toàn không nghĩ đến thầy mình lại giỏi giang như vậy nhưng xâu chuỗi mọi thứ thì liền cảm thấy hợp lý vô cùng. Thời điểm nghỉ hè, trong khi mọi người đều nghỉ ngơi thì Trương Hòa lại chạy đông chạy tây tham gia đủ loại hội nghị, có thể thấy vai trò chẳng hề tầm thường chút nào của ông.
Lý Lan Hoa đối với người thầy hiện tại càng thêm lòng ngưỡng mộ. Cô ngấng đầu hỏi Trần Văn Sáng.
“Vậy hai người nói chuyện gì thế?”
“Anh và ông ấy xem như quen biết, anh muốn ông ấy để tâm đến em một chút.”
Trần Văn Sáng nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, mỉm cười. Lý Lan Hoa nghe vậy liền nhướn mày hỏi.
“Anh lấy thân phận người trong nhà hay lấy thân phận người yêu em?”
“Cả hai.”
Dưới bóng trăng sáng tỏ, ánh mắt hai người chạm nhau, sóng sánh biển tình. Nội tâm Lý Lan Hoa tràn đầy mật ngọt, dịu ngoan tựa đầu vào vai Trần Văn Sáng.
“Cậu nhỏ, chúng ta hiện tại đang tranh thủ từng giây từng phút để ở bên nhau đấy à?”
“Ừm.”
“Khung cảnh thật đáng bị trừ điểm”
Lý Lan Hoa nhìn xung quanh, bốn bề đều là đất hoang, nước lũ vây quanh ngôi làng, chẳng hề lãng mạn chút nào.
Anh nắm tay cô, thì thầm.
“Ngước lên nhìn thử xem. Bầu trời đêm nay rất đẹp.”
“Đẹp thật. Cảm giác so với thành phố thì bầu trời nơi này đẹp đẽ hơn rất nhiều, cảm tưởng chỉ cần vươn tay liền có thể chạm đến!”
Cô ngây ngô ngẩng đầu, anh nắm †ay cô giơ lên trời cô.
“Nhìn thấy ngôi sao sáng nhất kia không?”
“Thấy chứ!”
“Ngôi sao đó có tên là Lan Hoal”
“Cậu nhỏ, em phát hiện anh rất thích trêu chọc eml”
Lý Lan Hoa đỏ bừng cả mặt, khiến Trần Văn Sáng vui vẻ nở nụ cười.
“Đã từng xem qua mưa sao băng chưa?”
“Chưa bao giờ. Mỗi lần muốn ngắm mưa sao băng thì đều ngủ quên. Nghe nói nhìn mưa sao băng rồi cầu nguyện, linh nghiệm lắm!”
“Muốn cầu nguyện chuyện gì?”
Anh bị dáng vẻ phụng phịu oán giận của cô thu hút, không nhịn được bật cười. Lý Lan Hoa chớp mắt, sau khi suy nghĩ liền thật lòng bày tỏ.
“Hi vọng bố mẹ em khỏe mạnh, ông có thể sống lâu trăm tuổi!”
Trần Văn sáng nghe được lời này, đáy mắt thoáng qua chút tình tự khó nói. Anh cúi đầu nhìn Lý Lan Hoa, dịu dàng lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.