Con ngươi đen và mí mắt sâu so với người phương Đông bình thường còn sâu sắc hơn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Bởi vì bộ quân phục trên người, anh mang theo cỗ khí thế cực kỳ mạnh mẽ, toát lên sự chính trực. 
Lúc im lặng không nói, ánh mắt anh dường như có thể doạ đứa bé bốn, năm tuổi bật khóc. 
Trần Văn Sáng? 
Lý Lan Hoa nhìn thấy người tới thì liền trở nên ngây ngốc. 
Vừa nghe giáo viên nói muốn tìm phụ huynh, trong lòng cô rối loạn, luôn cảm thấy giáo viên ở trường thật sự là không có chuyện gì mà cũng phải tìm phụ huynh. Chuyện này cô tuyệt đối không thoả hiệp một cách dễ dàng, đương nhiên cũng sẽ không đáp ứng, không ngờ tới anh lại đột nhiên xuất hiện Ở đây không chỉ mình cô sững sờ, hai vị giáo viên và Chu Kỳ Kỳ ởi trong văn phòng đều bị khí thế của Trần Văn Sáng áp chế. Toàn bộ căn phòng giống như bởi vì anh đến mà bị bao phủ bởi một tầng khí tức lạnh lẽo không giận mà tự uy. 
Tuy rằng khí thế nghiêm túc thận trọng của anh cực kỳ mạnh, nhưng anh cũng thật sự rất tuấn tú. 
Hai cô giáo đã có tuổi vậy mà cũng không tự chủ được ngây ngấn nhìn anh, chỉ có Chu Kỳ Kỳ sau khi bị đuôi mắt của Trần Văn Sáng đảo qua thì vô cớ sợ hãi trốn ở phía sau giáo viên chủ nhiệm của minh Lúc này hai cô mới phản ứng lại. Cô Triệu hẳng giọng một cái, giọng điệu cẩn thận: “Thật ngại quá, anh là Trần Văn Sáng đi thẳng tới trước mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347070/chuong-1964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.