Thế nhưng nếu không thuyết phục được cô ấy thì bản thân mình phải làm sao bây giờ. 
Lý Lan Hoa nhắm mắi lại, nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách: “Tôi muốn ngủ, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cậu trở về đi!” 
Chu Kỳ Kỳ nghiến răng, chỉ có thể xoay người rời đi, nhân tiện cũng lấy đi mấy đóa hoa cúc trên tủ. 
Lý Lan Hoa lặng lẽ đảo mắt. 
Mười phút sau, cửa phòng lại bị gõ rồi đấy ra, cô nghĩ Chu Kỳ Kỳ không chịu thua cũng không rời, muốn biểu diễn thêm một màn nữa, cô có chút bị chọc giận và hét lên. 
“Tôi không phải đã nói rồi sao, tôi không muốn gặp cậu!” 
“Cháu không muốn gặp thì thôi, chú đi về” 
Giọng nam trầm thấp hùng hậu truyền đến, hai mắt Lý Lan Hoa sáng ngời: “Chú nhỏ” 
Chú nhỏ, chú trở lại rồi! Lúc nãy cháu không phải nói với chú đâu”! 
nhanh chóng ngồi dậy, nghiêng dựa vào đầu giường rồi giải thích một cách ngượng ngùng. 
“Cháu là nói một cái bạn học nữ cùng trường chạy tới đây giả mù sa mưa, đặc biệt chán ghét. Cháu mới đuổi cô ta ra ngoài nên tôi nghĩ rằng cô ta còn mặt dày trở lại lần nữa!” 
Trần Văn Sáng đặt thứ trong tay lên giường bệnh: “Cuốn truyện tranh mà cháu muốn đây” 
Sắc mặt Lý Lan Hoa hơi ngượng ngùng, kỳ thật kia là hôm qua cô chỉ thuận miệng nghĩ lấy cớ mà thôi, thật không nghĩ tới anh ta thuê tới thật. 
Cô ôm vào trong ngực ngọt ngào nói. 
“Cảm ơn chú nhỏ!” 
Trần Văn Sáng hỏi: ‘Vết thương thế nào rồi?” 
“Không có việc gì!” Ánh mắt Lý Lan 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347056/chuong-1950.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.