Ánh sáng bên trong có chút không rõ ràng, chạy một hồi lâu cô ấy liền ‘thở hổn hển, rốt cục lân theo thanh âm cũng tìm được hai người đang đánh nhau. 
Từ xa, còn vang lên những tiếng la hét. 
Lý Lan Hoa không có thời gian để nghĩ xem đó là giọng của ai, dùng sức ôm chặt cọc gỗ. 
Bà cô này liều mình với anh! 
Vẻ mặt cô ấy vô cùng đắc ý, lao tới gầm lên: “Chú nhỏ, cháu giúp chú!” 
Nâng chiếc cọc gỗ trên tay lên cao, giáng nó xuống người đàn ông kia. 
Trần Văn Sáng quay lưng về phía cô, từ bên cạnh áp chế người đàn ông kia trên mặt đất, mắt vừa nhìn liền muốn hạ gục đối phương. Nhưng ai biết được cô đột nhiên xông lên, gây gỗ vừa hay đập trúng hai người bọn họ, anh chỉ có thể xoay đầu để tránh nó. 
Người đàn ông kia bị đập vào cánh tay, có tiếng gãy xương, nhưng cũng lăn qua một bên hai vòng, một lân nữa chớp lấy thời cơ bỏ chạy. 
Đã là sâu trong rừng cây, ngăn cách bởi một bức tường thấp cao nửa mét, bên ngoài là một con phố sầm uất. 
Trần Văn Sáng hai tay chống đất nhảy dựng lên, trong tăm mắt, hiện ra bóng dáng người đàn ông đã trèo qua bức tường thấp. Lần này hắn đã hoàn toàn bỏ chạy! 
Hỏng bét. 
Lý Lan Hoa nhìn thấy cũng sửng sốt, nhận ra mình không giúp được gì ngược lại còn làm đối tượng chạy thoát. Cô nuốt nuốt nước miếng, ngượng ngùng hỏi: “Chú nhỏ, cháu có bị coi là phá hoại công vụ không?” 
“Cháu nói xem?” Trần Văn Sáng ánh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347038/chuong-1932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.