Đọc đường đi bị chỉ chỉ chỏ chỏ, Chu Kỳ Kỳ cảm thấy rất nhục nhã, lửa giận trong lòng càng bùng cháy dữ dội hơn, căn bản không quan tâm đến chuyện tự học sớm gì nữa, một hơi leo lên lầu, phá tung cánh cửa, quả nhiên nhìn thấy Lý Lan Hoa đang đứng trước cái bàn.
Trong phòng không có những người khác, chỉ có một mình Lý Lan Hoa.
Chu Kỳ Kỳ quay đầu nhìn một chút, trực tiếp dùng sức đóng kín cửa, sau đó chống eo tức giận chất vấn: “Lý Lan Hoa, tôi hỏi cậu, bài đăng bôi nhọ tôi ở trên diễn đàn có phải là do cậu đăng không!”
Lý Lan Hoa nghe thấy tiếng động liền quay người lại, dựa lưng vào chiếc bàn phía trước, cô ấy đối mặt với ánh mắt giận dữ không chút giao động của đối phương, sau đó nhíu mày lại, để lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Đúng, chính tôi đã gửi nói”
Chu Kỳ Kỳ sửng sốt, không ngờ cô ta vậy mà lại trực tiếp thừa nhận rồi.
Sau khi nhận được sự thừa nhận từ chính miệng cô nói ra, sự phẫn nộ trong lòng càng sâu đậm dữ dội: “Lý Lan Hoa, cô dựa vào đâu mà vu.
khống cho tôi! Ha, tôi biết rồi, cô chính là tự thấy bản thân mình bị cả trường phi nhổ, bản thân lại không có cách nào rửa sạch được, sau đó muốn kéo thêm một cái đệm chống lưng chứ gì?”
“Đúng vậy đó!” Lý Lan Hoa giống như lúc nãy, không hề phủ nhận, cô chậm rãi nói: “Nhưng mà tôi không phải là kéo theo cái đệm lưng, tôi là oan có đầu nợ có chủ!”
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347033/chuong-1927.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.