Nói xong, cô đẩy cửa xe chạy trốn: “A, khuya rồi, cháu về đây, muộn chút nữa thì ký túc xá sẽ đóng cửa mất”
Vẻ mặt Trần Văn Sáng mang ý không thể hiểu. Đây có phải là do khoảng cách thế hệ không?
Bảy giờ sáng hôm sau ở trong khuôn viên trường, học sinh như thường lệ cầm sách giáo khoa đi đến phòng học để chuẩn bị cho giờ tự học, Kỷ Ngữ Lam đương nhiên cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Vì là trường tư thục khép kín nên hầu hết học sinh đều sống trong khuôn viên trường, nhưng cũng có một số nhóm người là ngoại lệ, Kỷ Ngữ Lam là một trong số đó, trên thực tế thì cũng có ký túc xá nhưng đa số bọn họ đều chỉ thỉnh thoảng mới quay về như một cách tượng trưng.
Chu Kỳ Kỳtừ sớm đã đợi ở lối vào của tòa nhà, Kỷ Ngữ Lam vừa đến đã lao tới: ‘Ngữ Lam, những gì cậu nói trước đây là thật à? Cậu Thẩm hôm nay thực sự sẽ chuyển đến trường chúng ta sao?”
“Ừ, tớ còn có thể lừa cậu sao?” Kỷ Ngữ Lam nhã nhặn liếc nhìn cô ta.
“Cậu đương nhiên không như thế rồi!” Chu Kỳ Kỳ lập tức nịnh nọt đáp: “Cậu và cậu Thẩm là họ hàng, lời cậu nói đương nhiên hoàn toàn chính xác. Từ khi cậu nói cho tớ biết tin này, tớ đã phấn khích đến nỗi mất ngủ hai đêm liền”
Chu Kỳ Kỳ nói, vẻ mặt trở nên thẹn thùng: “Tớ đã yêu thâm anh ấy từ lúc học cấp 2, còn định đợi đến khi lên trung học sẽ tỏ tình, nhưng lại không nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347019/chuong-1913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.