“Ừ!” Trương Tiểu Du nói: “Tớ đoán chừng chậm nhất ngày mai hoặc ngày mốt cậu ấy sẽ đắc ý chạy tới trước mặt cậu! Trước khi đi, còn uy hiếp tớ không cho tớ bí mật báo với cậu, nói muốn làm cậu giật mình!”
Lý Lan Hoa im lặng nhìn lên trời: ‘Được rồi, cá nhỏ, tớ biết rồi!”
“Lan Hoa, sau khi cậu đi tớ rất cô đơn đấy, đi học cũng không có ai đi theo giúp tớ. Tớ rất nhớ cậu!” Trương Tiểu Du rưng rưng.
“Tớ cũng vậy!” Lý Lan Hoa cũng rất tưởng niệm, trấn an nói: “Nhưng không sao chỉ cần cố gắng qua thêm nửa cái học kỳ, chúng ta cùng nhau thi đậu vào.
trường đại học đã hẹn trước liền có thể gặp nhau rồi!”
Cúp máy xong, cô đang định tiếp tục nán lại bên ngoài thì có tiếng nói chuyện của ai đó trong bếp gần đó, hình như có từ “cậu rể”.
Cậu rể không phải là Trần Văn Sáng sao?
“Chú của chúng ta hăng năm đều ở trong quân đội, nay có thể tới tham gia trường hợp này thật không dễ dàng gì!”
“Cũng không sao cả! Chỉ là như đã nói qua, người chú này quả thật không tê, mặc dù bình thường không cười nói tuỳ tiện, nhưng lại kiên cường chính trực nha, hơn nữa đại tiểu thư đã ra đi được hai năm rồi, vậy mà một chút tin tức trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài của chú ấy cũng không có, khó trách ông cụ cực kỳ coi trọng người con rể này!”
Phòng bếp ở phía tây, một nửa cửa sổ được mở.
Lúc Lý Lan Hoa vừa nghe điện thoại thì vừa vặn dựa vào bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/347015/chuong-1909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.