Chương trước
Chương sau
“Sao vậy?”
Lý Lan Hoa ngơ ngác, chẳng kịp hiếu gì.
“Ngô Tĩnh uống say quá, ban nãy ở trong sàn nhảy đã bị một người đàn ông đưa đi mất rồi!
“Cái gì cơi”
Lý Lan Hoa hoảng sợ, vội vàng hỏi lại “Mang đi đâu?”
Tạ Á Nam mang cái vẻ mất hồn mất vía “Tớ cũing không biết, sàn nhảy nhiều người quá, lúc tớ đuổi theo thì chẳng biết được đã chạy đi đâu rồi! Lan Hoa, làm sao đây?!”
Bọn họ đều là học sinh lớp mười hai sống nội trú trong trường, thừa dịp thứ bảy mới lén chạy ra ngoài chơi. Chỗ này rồng rần lẫn lộn, nếu như một người con gái bị dẫn đi, thật sự không thể tưởng tượng nổi hậu quả như thế nào!
Lý Lan Hoa hãi hùng, cắn răng: “Tiếp tục tìm đi”
Trong khu trọ ngoại trừ cô ấy còn có ba cô gái khác, họ cũng nhanh chóng tản ra tìm kiếm.
Bởi vì quán bar có hai tầng trên và dưới, không gian thì quá lớn, lại đây áp toàn người là người. Muốn tìm kiếm ai đó thật sự quá đôi khó khăn, nhưng họ.
nào dám lơ là. Đang trong lúc Lý Lan Hoa sốt ruột dò hết chỗ này đến chỗ khác, bỗng dưng khóe mắt cô ấy bắt được một bóng hình.
Cách đấy không xa, cô ấy rốt cuộc cũng tìm được cô bạn cùng phòng Ngô.
Tĩnh của mình, lúc này đang bị một gã đàn ông vóc dáng to cao “uy hiếp”, lôi kéo đi về phía cầu thang.
Bên trong quán bar được chiếu bằng đèn hình tròn đủ màu nhấp nháy. Có thể thấy rõ ràng vóc người gã đàn ông rất cao ráo và vạm vỡ, nổi lên rõ nhất là phần bắp thịt ở cánh tay.
Lý Lan Hoa cản răng, cầm lấy một chai rượu trên quầy bar, bước nhanh thật nhanh đến.
“Đứng lại cho tôi!”
Cô hô toáng lên.
Cùng lúc, cô vung tay đập thẳng chai rượu nhảm ngay ót người đàn ông.
Ngay giây tiếp theo, có một tiếng va chạm cực kỳ lớn vọng đọng.
“Âm.”
Dù cô ấy bất thình lình xông tới, thế nhưng phản xạ của người đàn ông cực kỳ nhanh chóng. Ngay khi chai rượu vung mạnh xuống, trong chớp nhoáng, người đàn ông đã ngẩng đầu, nâng tay lên cản lại. Toàn bộ chai rượu vỡ nát trong nháy mắt, chất lỏng bên trong cùng mảnh vỡ vung vãi tán loạn dưới đất.
Lý Lan Hoa sững sờ, dường như cô không thể ngờ đến kết quả này.
Khác với dự đoán của cô răng hẳn gã đàn ông này chỉ là một tên to cao với vẻ thô bỉ, ngũ quan của người này rất sắc nét, khí chất toát lên vẻ nghiêm nghị, cả người anh ta căng tràn vẻ mạnh mẽ rắn rỏi, nhìn qua trông rất đứng đắn chính trực.
‘Vóc dáng anh ta rất cao, buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn, trông thoáng qua ắt cũng phải cỡ một mét tám mươi tám, anh ta một bộ quân phục đơn giản cùng chiếc quần dài màu xanh dương xỉ. Tay trái anh ta đeo một chiếc đồng hồ đeo tay, dưới chân anh ta dậm một đôi giày lính.
Chống lại cặp mắt đen tuyền sâu hoảm kia, trong lòng Lý Lan Hoa run bắn lên.
Bấy giờ, cô cũng chẳng muốn bận tâm nhiều đến như vậy, lập tức bước lên, la lối: “Này, buông bạn của tôi ra ngay! Anh là ai vậy chứ, anh có biết cô ấy là ai hay không mà lại chèo kéo cô ấy như vây! Nhìn vẻ ngoài của anh đứng đắn như thế mà không ngờ anh là là loại người lòng lang dạ thú như thế. Làm sao anh lại có thế làm ra những chuyện thất đức như thế!”
“Lan Hoa, anh ta…”
Ngô Tĩnh bị bạn cùng phòng của mình dọa hết hồn, nhấn mi tâm định mở miệng.
Lý Lan Hoa tưởng là cô ấy sợ hãi, như một con gà mái mẹ bảo vệ gà con của nó ở sau lưng mình: “Ngô Tính, cậu đừng sợ. Có tớ ở đây, hôm nay sẽ không một ai đem được cậu đi hết!”
Cả người cô ấy ngăn ở phía trước, hất cảm đối đầu với người đàn ông, Ban nấy chai rượu kia vung xuống, người đàn ông ấy dùng tay phải chặn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.