Chương trước
Chương sau
Cầm thú nào đó xù lông: “Cá nhỏ!”
“Anh nhỏ giọng một chút, lỡ như đánh thức con thì làm sao bây giờ!”
Trương Tiếu Du lập tức trừng mắt nhìn anh.
Trần Phong Sinh nghe vậy, môi mỏng lập tức mím chặt, không dám phát ra bất kì tiếng nào nữa.
Nhìn thấy anh một bộ phiền muộn lại uất ức, gương mặt tuấn tú vừa đen lại vừa thối, Trương Tiểu Du không trêu ghẹo anh nữa, đụng vào bàn tay lớn của anh, giống như dỗ dành nàng dâu nhỏ: “Được được, em bảo đảm sẽ không nói chuyện này ra ngoài!”
Cô cười híp mắt nói sang chuyện khác: “Chồng à, anh vẫn chưa thấy con mình!”
Trần Phong Sinh không thể đợi thêm được nữa nhìn bé con sơ sinh ở trong bọc tã.
Giống như cô vừa nãy, anh cẩn thận từng li từng tí ôm con vào trong ngực, không có cách nào hình dung được cảm giác trong lòng mình, cái gì đó muốn tràn ra ngoài, tuy rằng bé con mới sinh có nhiều nếp nhãn, nhưng liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra đây là con của anh…
Lông mày và mắt rất giống anh, còn đôi môi thì lại giống cô.
Thời khắc ấm áp của một nhà ba người bị cắt đứt, lúc này cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đấy ra Người tới là anh cả Trần Văn Sáng mặc quân phục, và anh hai Trần Phong Niên mặc đồ tây. Rõ ràng anh cả trông rất phong trần mệt mỏi, anh cũng mới chạy về từ trong quân đội không bao lâu “Tỉnh rồi à?” Trần Văn Sáng hỏi.
Trần Phong Sinh cong môi trả lời: “Ừ, vừa mới tỉnh hơn một tiếng, bé con vẫn còn ngủ!”
Nghe vậy, Trần Văn Sáng nhíu mày: “Anh không hỏi em dâu và cháu trai, người anh hỏi chính là em!”
Trần Phong Sinh: ”…”
“Cậu Trần của chúng ta làm sao vậy?” Trần Phong Niên kinh ngạc.
Trần Văn Sáng giả vờ trầm ngâm, chậm rãi nói: ‘Không sao, chỉ là té xỉu ở trong phòng sinh mà thôi!”
Phì.
Trương Tiếu Du hai tay che bụng, cười không nhặt được mồm.
Đầu mùa hè, Cayenne màu đen đứng ở trong sân.
Hai vợ chồng vừa tan làm trở về, bước xuống từ trên xe, lập tức nhìn thấy từ trong cửa số trên lầu hai, có một chiếc máy bay giấy “vèo vèo” bay xuống, hình dạng của chiếc máy bay vô cùng đẹp, phương hướng hình như là từ thư phòng.
Trần Phong Sinh nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là cục cưng bướng bỉnh trong nhà Anh giơ tay xoa thái dương, đã tập mãi rồi cũng thành quen. Sáng nay lúc ngồi khám bệnh, anh móc ra được hai con giun từ trong túi áo mình, chưa đi được hai bước, anh lại đột nhiên dừng lại, cảm thấy chiếc máy bay giấy này hình như có hơi quen mắt, đặc biệt những chữ tiếng Anh ở trên cánh máy bay, cực kỳ giống chữ trên cuốn sách y khoa mà anh đã cất giấu nhiều năm.
“Trần Vương Trọng, con ra đây!”
Đẩy cửa thư phòng ra, Trần Phong Sinh khoé môi anh co rút không ngừng.
Bên trong cực kỳ hỗn loạn, gân như không còn chỗ để có thể đặt chân Toàn bộ sách đặt trên kệ nơi thăng bé có thể với đến đều bị vứt ngổn ngang một chỗ, mà nó thì đang ngồi trên đống sách này, trong tay còn ôm một cuốn, đang xé một trang giấy chuẩn bị xếp máy bay.
Trương Tiểu Du vội vàng khuyên nhì nhỏ đều rất bướng binh!”
Thắng bé thấy bố mình trở về thì cũng sợ hãi, lập tức quãng mất sách trong tay, vội vàng đứng lên.
Thấy anh nghiêm mặt, cặp mắt hoa đào giống anh như đúc chuyển động, hồng ơi, đừng như vậy, con trai lúc giơ tay nhỏ lên: “Bố muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, con lập tức gọi điện thoại cho ông nội!
“Con muốn gọi thì đigọi đi, làm sai chuyện mà còn có lý hả?” Trần Phong Sinh uy hiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.