Hơn nữa đó là lôi của anh , không có cách nào để phân minh.
Mặc kệ cô giấy dụa, Trần Phong Sinh đau khổ ôm cô vào lòng, một tay to xoa dịu lưng cô, bàn tay to còn lại ôm lấy khuôn mặt của cô, đôi môi mỏng chạm nước mắt trên mi , khuôn mặt sát lại gần, hôn khô nước mắt của cô.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh, nước mắt của Trương Tiểu Du. càng chảy ra dữ dội hơn.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của mình rồi đập lên ngực anh Tuy rằng cô có vẻ có rất nhiều sức lực, nhưng thật ra cô cũng không muốn ra tay mạnh.
“Tên khốn nạn, anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không!” Trương Tiểu Du nức nở than thở: “Đã bao lần em lén rơi nước mắt kể từ khi biết anh mắc bệnh AIDS, nỗi sợ hãi mất đi anh . Em không biết ngày nào anh sẽ phát bệnh hay chết… Biết rằng sau khi chẩn đoán nhầm, anh còn giấu giếm em và cố tình không nói cho em biết, em luôn nghĩ rằng anh bị bệnh… Ngày nào em cũng lo sợ thế nhưng em không dám ở trước mặt anh biểu hiện ra. Đi ra, đồ cầm thú anh thật quá đáng! “
Đúng, anh thật quá đáng!
Trần Phong Sinh buồn bực đến chết đi sống lại, nhanh chóng hôn lên từng giọt nước mắt của cô muốn dỗ dành cô như một đứa bé cũng chỉ mong cô đừng khóc nữa.
Anh ôm cô chặt hơn trong vòng tay, đôi môi mỏng áp lên tai cô anh vô cùng ăn năn:’Bà Trần, anh đã sai!”
Trương Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/346936/chuong-1830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.