Chương trước
Chương sau
‘Sau khi người đến thương tiếc cuối cùng rời đi, không biết từ lúc nào trong nghĩa trang chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Phong Sinh vẫn đứng trước bia mộ, bóng người đổ lên bãi cỏ bên cạnh, giống như một ngọn núi đau thương.
Nhìn thấy anh đã lâu không động đậy gì, Trương Tiểu Du thở dài rồi do dự bước đến.
Kéo kéo ống tay áo của anh, cô nhắc nhở: “Cầm thú, chúng ta đi thôi…”
“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu.
‘Sau khi nhìn chăm chú mấy giây thật sau vào bia một, anh cúi người về phía trước, môi bạc chạm nhẹ lên tấm ảnh, để lại một nụ hôn tạm biệt rất nhẹ, sau đó bước chân không nỡ mà theo cô xuống núi.
Vị trí nghĩa trang của bà cụ ở vị trí tương đối bát ngát, trên sườn lưng chừng núi, cho nên lúc rời đi vẫn cần phải đi một đoạn đường núi không ngắn, bóng dáng hai người sánh đôi từ từ di chuyển, cảm xúc bi thương vẫn còn vương lại trong trái tìm hai người Đi đến chân núi, Trương Tiểu Du muốn nói lại thôi, hỏi anh: “Cầm thú, anh còn ổn không?”
Trần Phong Sinh im lặng không lên tiếng Trương Tiểu Du thấy vậy, không khỏi tiếp tục khuyên anh: “Bà ngoại cũng đã chôn cất rồi, hậu sự cũng xử lý xong rồi, sau này có thể thường xuyên đến thăm bà! Anh đừng quá đau buồn, đừng đau bưồn quá lâu!”
Hầu kết Trần Phong Sinh chuyển động, tiêu cự trong đôi mắt hoa đào chậm rãi nhìn vào cô, khàn giọng hỏi: “Nếu anh nói anh không ổn, cá vàng nhỏ, vậy em có bên cạnh anh không?”
“Em.. Trương Tiểu Du sửng sốt.
Đang không biết phải trả lời thế nào, khóe mắt bỗng dưng nhìn thấy gì đó.
Một chiếc BMW màu nâu đang đứng cách đó không xa, mà hiển nhiên có người ngồi ở ghế lái, người đó thấy tâm mắt cô nhìn sang bèn đẩy cửa xe bước xuống, mày rậm mắt to, tuy không mặc quân phục nhưng bởi vì thói quen tập luyện bình thường nên anh ta đứng rất thẳng.
Anh ta giơ chìa khóa xe lên, cười dịu dàng với cô: “Cá nhỏ!”
Trương Tiểu Du nhìn bước đến, mở to mắt ngạc nhiên: “Kỳ Nhiên, sao anh…”
Cô thật sự không ngờ chồng chưa cưới của mình sẽ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa nhìn dáng vẻ hẳn không phải mới tới mà đã đợi một lúc rồi Bởi vì khoảng cách vốn không xa, Dịch Kỳ Nhiên đã bước đến trước mặt cô: “Biết em đến nghĩa địa này tham gia tang lễ, vừa rồi anh cũng không có gì làm nên đến đây để đón em!”
“Sao anh không nói..” Trương Tiểu Du nuốt nước bọt.
“Không biết lúc nào kết thúc nên anh cứ đợi đây một lúc đế em vừa vặn xuống núi thì có thể nhìn thấy anh!” Dịch Kỳ Nhiên trả lời.
Dù sao thân phận có chút ngại ngùng, cho nên sau khi đến anh ta cũng không đi vào, mà chỉ ở đây đợi đến khi cô kết thúc.
Trương Tiếu Du hiểu ý anh nó, trong lòng rất cảm kích, nhưng tình huống thế này của ba người..
Cô liếm môi, lúc cô còn không biết nên nói gì, Dịch Kỳ Nhiên đã lịch thiệp chủ động nói: “Anh Trần, hãy nén bi thương!”
Nhìn thấy anh ta xuất hiện ở Sài Gòn, trong đôi mắt hoa đào của Trần Phong Sinh lóe lên sự bất ngờ, rồi thản nhiên gật đầu coi như trả lời lại anh ta, sau đó ánh mắt xẹt qua khuôn mặt bọn họ, sau khi dừng lại ở trên mặt cô hai giây thì anh từ trong túi rút chìa khóa xe ra, im lặng đi đến chiếc Cayenne đậu sau chiếc BMW: “Tôi đi trước”
Từ trên cầu vượt lái xe xuống, quang cảnh đường phố hai bên lùi về phía sau với tốc độ đều đặn.
Trương Tiểu Du nghiêng đầu, ánh mắt vẫn như cũ dán vào dán gương chiếu hậu, chiếc Cayenne màu đen đã biến mất không thấy nữa.
Khi gặp đèn tín hiệu đỏ, Dịch Kỳ Nhiên ở ghế lái bên cạnh gọi cô một tiếng, cô giống như bừng tỉnh nghiêng đầu qua nói: “Sao, Kỳ Nhiên, anh vừa nói gì vậy?”
“Xin lỗi, em vẫn còn chưa hòa hoãn lại sau khi vừa tham gia tang lễ của bà ngoại được!” Trương Tiểu Du tỏ ý xin lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.