Trần Văn Sáng nghe vậy, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, có vẻ say rượu đối với người luôn nghiêm khắc hạn chế bản thân như anh ta cũng là chuyện hiếm thấy: “Xin lỗi, tối qua anh uống say, để em xem trò cười rồi!”
“Em không thấy đó là trò cười, chỉ cảm thấy rất thốn thức!” Trương Tiểu Du lắc đầu, cấn thận thăm dò: “Bây giờ Lan Hoa có bạn trai, anh cả… anh không phải có cảm xúc vì yêu mà hận với cô ấy chứ?”
Khóe miệng Trần Văn Sáng giật giật mấy cái khó thấy, lắc đầu: “Không có”
“Vậy thì tốt!” Trương Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra dáng vẻ nổi giận đùng đùng tối qua của Trần Văn Sáng thật sự quá mức đáng sợ, bây giờ cô nghĩ lại cũng thấy có chút sợ hãi, đừng nói nắm đấm đó đập vào cột bê tông, chỉ tưởng tượng bàn tay đó nắm cẵm thôi cũng đã thấy chắc chắn sẽ rất đau!
Trần Văn Sáng im lặng hồi thầm không?”
“Em không biết, em ngủ từ sớm, nhưng.. Buổi sáng lúc em dậy, nhìn thấy cô ấy đang lấy khăn đắp lên mắt trong phòng tắm!” Trương Tiểu Du hé miệng, trả lời một cách suy tư do dự hỏi: “Lan Hoa, cô ấy, tối qua có khóc Sau khi nói xong, cô nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của Trần Văn Sáng xẹt qua sự đau đớn.
Trương Tiểu Du nhấp môi, do dự nói: “Anh cả, tuy em biết giữa anh với Lan Hoa cách nhau rất nhiều thứ, nhưng cho dù nói thế nào thì em vẫn hy vọng Lan Hoa có thể vui vẻ, anh đừng làm khó cô ấy!”
“Ừ” Hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/346823/chuong-1717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.