Chương trước
Chương sau
Thẳng đến khi ra khỏi khu kí túc, cô vẫn mờ mịt không hiếu chuyện gì.
“Angelina, rốt cuộc là có chuyện gï?” Trương Tiểu Du nghỉ ngờ.
Người phụ nữ da đen cười lộ ra một hàm răng trắng thẳng tươm, nụ cười có chút thần bí giơ ngón tay lên chỉ: “Cô nhìn phía trước mặt đi!”
Trương Tiểu Du nghe vậy, không hiểu gì nhìn sang hướng bên kia, nhất thời kinh ngạc ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy bắt đầu từ hai trăm mét trước mặt nến cảm trong ly thủy tỉnh xếp thành một hình trái tim. Trong trái tim lớn lại có một trái tim nhỏ lồng vào nhau như vậy ba vòng nến.
Bên trong ánh nến chập chờn, Trân Phong Sinh ngũ quan anh tuấn đang đứng ở chính giữa.
Hai tay đút vào túi, đôi mắt anh đào phong lưu hào hoa nhìn thật chăm chú vào cô. Môi mỏng cong lên thành một nụ cười như có như không. Ánh sáng màu vàng cam hất lại thân hình cao ngất của anh. phong lưu hào phóng của cặp mắt đào hoa xa xa, sâu đậm ngắm nhìn cô, môi mỏng câu lau một cái như có như không độ cong, chanh ánh sáng màu vàng ánh sấn trứ anh cao ngất thân hình, vẻ đẹp trai vào lúc này thật có chút khiến người khác thêm phần phẫn nộ.
Trương Tiểu Du rũ hai tay ở bên người xuống, chậm rãi siết chặt Người đi đường chung quanh cũng đã lục tục dừng bước, tò mò nhìn về nơi đó. Xung quanh có rất nhiều tòa nhà chen chúc nhau, vốn là chỉ có đèn đường mờ vàng, hình tìm bằng nến này càng dễ thấy hơn.
Nhưng mà, còn có cái càng sáng chói hơn so với cái này.
Sau khi cô xuất hiện, Trần Phong Sinh đưa tay ra, giơ tay lên búng nhẹ ở giữa không trung.
Từ sau lưng anh liền có vật gì nhanh chóng vọt lên trên trời. Ngay sau đó, trong không trung liền nở rộ pháo hoa hình hoa hồng.
“Bụp! Bụpt”
Một đóa rồi một một đóa hoa hồng nở rộ trong bầu trời đêm.
Toàn bộ bầu trời đã đều là ánh sáng màu đỏ hoa hồng, vào lúc này không riêng gì người đi đường, rất nhiều cánh cửa sổ của những tòa nhà bên cạnh đều đã mở ra. Pháo hoa hình hoa hồng dường như thu hút tất cả mọi người, tiếng hoan hô liên tục truyền ra, mỗi một đóa hồng cũng có thể nghe tiếng xuýt xoa xúc động.
Ở trong khung cảnh tươi đẹp rực rỡ như vậy, Trần Phong Sinh sải bước đi tới hướng cô.
Đưa lưng về phía bầu trời được pháo hoa hình hoa hồng chiếu sáng, bước qua hình tim xếp bằng nến, từng bước một đi tới trước mặt cô, sau đó đứng yên, rồi không hề báo trước mà quỳ gối xuống. Tay phải lúc nào cũng bỏ trong.
túi quần lúc này mới lấy ra.
Năm trong lòng bàn tay của anh là một hộp vuông tinh tế bằng nhung.
Nhỏ như vậy, bên trong chỉ có một món trang sức mà thôi.
Từ lúc cô xuất hiện, đôi mắt hút hồn của Trần Phong Sinh từ đầu đến cuối không rời khỏi cô. Lúc này, tư thế quỳ một chân trên đất này thì thấp hơn cô một chút, nhưng sâu trong đôi mắt anh là nhiệt thành.
Cơ bắp ở cánh tay căng cứng, giữa hai đâu mi có chút thần sắc khẩn trương. Giọng nói trầm thấp giống như là định xuyên qua màng nhĩ của cô: vàng nhỏ, chúng ta mặc dù đã từng có một cuộc hôn nhân dài đến bốn năm, nhưng anh chưa từng cầu hôn em!”
“Chúng ta đã từng nói sẽ đi tái hôn, bây giờ chỉ cần em nguyện ý, ngày mai là có thể ở chỗ này đăng kí kết hôn. Quên những chuyện gây nên vết thương lòng kia đi, để cho chúng ta bắt đầu lại! Gả cho anh, được không?”
Lúc Trần Phong Sinh đưa chiếc nhẫn kim cương bên trong về phía cô, tiếng hô hoán xung quanh bỗng trở nên cao vút Có lẽ nghe không hiểu lời anh nói, nhưng hành động như vậy chẳng hề phân t biên giới, dường như ai cũng có thể biết anh đang làm gì, thậm chí còn có mấy người da đen vây xem huýt sáo lên.
Người đàn ông anh tuấn như vậy, chuyện lãng mạn như vậy, là tình tiết chỉ có trong phim điện ảnh mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.