Chương trước
Chương sau
Trương Tiểu Du: “…”
Trần Phong Sinh: “…”
‘Suýt nữa Chu Thị Linh đã phun nước, cố nuốt ngụm nước xuống cổ họng, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao mẹ phải ở lại đây?”
“Cái con bé chết tiệt này, không hiểu tiếng Việt à?” Dì nhỏ tức giận răn dạy, trong lòng lại có suy nghĩ của riêng mình.
Chu Thị Linh âm thầm lau mồ hôi.
Không phải cô ấy không hiểu tiếng Trung mà sắc mặt của anh rể xanh lè cả Này làm gì mà chăm sóc, rõ ràng là làm “bóng đèn” mài Sau khi ăn trái cây xong, em họ Chu Thị Linh liền ra về, không cho cô ấy đón xe mà Trần Phong Sinh lái xe chở về. Lúc quay về thì TV trong phòng khách đã tắt, đèn phòng sáng lên, cơ thể dì nhỏ năm trên giường.
Trương Tiểu Du rửa mặt, thay đồ ngủ xong vừa cầm ly nước vừa bước ra khỏi nhà bếp.
Trông thấy Trần Phong Sinh cầm chìa khóa xe trở về thì ra đón: “Đưa Linh về rồi sao?”
“Anh nhìn con bé đi vào cửa luôn!” Trần Phong Sinh nhếch môi, ánh mắt lướt qua cô nhìn về phía phòng ngủ của dì nhỏ.
Ngay sau đó, tiếng dì nhỏ cất lên: “Cá Nhỏ à, dì trải xong chăn nệm rồi này, con mau đi ngủ thôi “Dạ, con biết rồi!” Trương Tiểu Du vội trả lời.
Mắt thấy mặt Trần Phong Sinh u oán, cô đụng tay anh nói: “Anh cũng ngủ sớm đi, em đi nhat”
Dứt lời, cô cất bước nhưng chưa đi được.
Bởi vì Trần Phong Sinh đang kéo tay cô lại, không định buông ra “Đồ cầm thú, dì nhỏ bảo em về ngủ kìa!” Trương Tiểu Du cần môi nói.
Trần Phong Sinh lẳng lặng đứng đó, chì dùng cặp mắt đào hoa kia nhìn cô chảm chằm.
Trương Tiểu Du giấy cả buổi mà không rút tay được, cuối cùng đành nhón chân nói thầm bên tai anh, vẻ u oán biến mất và thế là anh buông tay cô.
Trăng lên cao, ánh đèn từng phòng của tòa chung cư dần tắt hết.
Trương Tiểu Du nhỏ giọng trở mình, trong bóng tối mở mắt nhìn dì nhỏ đang chìm vào giấc ngủ, cô lắc tay hai lần, xác nhận dì nhỏ đã ngủ say mới lén lút vén chăn xuống giường.
Nín thở lần mò, mang theo hai chiếc dép đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng, bấy giờ cô mới mang dép rồi lê bước đi phòng sách đối diện. Nửa đêm vụng trộm vào phòng người khác sắp trở thành kĩ năng của cô rồi.
Lúc ấy, Trân Phong Sinh cho cô về phòng là vì cô nói thầm bên tai anh rằng chờ dì nhỏ ngủ say sẽ qua ngủ chung với anh…
Đẩy cửa phòng sách ra, Trương Tiểu Du liền thấy người đàn ông đó đang nằm ngủ Cô lần mò bò lên giường, cô đoán có lẽ anh đã ngủ. Vậy mà Trần Phong Sinh chợt xoay người nhốt cô vào trong ngực rồi hôn tới tấp.
Trương Tiểu Du “ưm” một tiếng, mềm nhữn năm trong lòng anh Trong cơn mê, anh cởi từng cúc áo ngủ của cô, cô vội giữ chặt bàn tay nguy.
hiểm lại, run giọng nhắc nhở: “Anh nhỏ tiếng chút đi, cẩn thận làm dì nhỏ thức giấc”
Trần Phong Sinh nắm tay ngược lại, đặt lên môi anh cắn từng ngón: “Nếu sợ dì nhỏ thức giấc thì lát nữa, em phải phối hợp với anh nhé.”
Ý gì đây?
Ngay khi Trương Tiểu Du còn chưa hiểu thì cánh tay của cô bị kéo xuống dưới, một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng, da đầu run bần bật, cô hỏi: “Này cầm thú, anh muốn làm gì hả?”
“Tiếp tục chuyện buổi sáng còn dang dở” Đôi mắt đào hoa của Trân Phong Sinh toát lên vẻ quyến rũ.
“Không muốn..” Trương Tiểu Du hốt hoảng nói.
Nhưng mà, một giây sau, chiếc chăn trùm lên đỉnh đầu.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.