Chương trước
Chương sau
Trương Tiểu Du không đùa cô nàng nữa, nhận lấy cà mèn từ trong tay cô ấy.
Cuộc họp nhất thời kéo dài khiến cho căn tin đều không còn cơm, cho nên các đồng nghiệp đều lần lượt gọi đồ ăn ngoài về giải quyết, cô chọn một suất cơm chân gà, lòng tràn đầy chờ mong mở ra, nhưng còn chưa kịp kẹp miếng chân gà lên thì cảm giác bồn nôn lại ập đến.
Trương Tiểu Du che miệng, đứng dậy chạy về phía toilet.
Cô úp mặt vào bồn rửa tay, không khống chế được mà nôn ra: “0e…”
‘Đắng sau vang lên tiếng bước chân của Tô Yến, cô ấy lấy khăn tay ra lau khóe miệng cho cô, sau đó đưa cho cô cốc nước ấm: “Uống chút nước ấm đi!
Sao vậy, Cá Nhỏ, cô có thể đỡ hơn không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi!” Sau khi nôn xong, Trương Tiểu Du cảm thấy tốt hơn không ít Sợ Tô Yến lại lo lãng cho mình, cô đang định viện cớ nói cho có lệ rằng tràng vị của cô không khỏe nên mới vậy, nhưng mà Tô Yến đã nhanh chóng đoán được: “Cá Nhỏ, có phải cô mang thai rồi không?”
Dù sao cô ấy cũng là một bà mẹ đơn thân, từng trải qua những phản ứng tương tự như cô, cho nên lúc vừa nhìn thấy cô buồn nôn là đã nghĩ đến tình huống này rồi.
“Ừ…” Trương Tiểu Du đành phải gật đầu.
Tô Yến hỏi tiếp: “Bác sĩ Sinh biết chưa?”
Trương Tiểu Du lắc đầu.
Tô Yến thấy thế thì nhíu mày: “Chuyện từ khi nào, sao cô lại không nói cho anh ấy biết?”
Trương Tiểu Du nâm chặt cốc nước trong tay, thấp giọng nói: “Mới vừa phát hiện ra cũng chưa được bao lâu!”
Lúc Tô Yến nói ô đã có tính toàn gì “Hiện tại cô và bác sĩ Sinh đã ly hôn, nhưng lại có co/ những thứ này, trên mặt cũng nhiều thêm chút nặng nề: cho tương lai chưa?”
Cô đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai, rắng đứa nhỏ này tới không phải lúc.
Trương Tiểu Du chậm chạp lắc đầu: “Tôi không biết…”
Cô thật sự không biết, tiêu cự trong mắt dần tản ra, xuất hiện một chút mờ.
mịt cùng không rõ.
Ánh mắt chuyển sang bên cạnh, Trương Tiểu Du cần môi, giống muốn tìm ra một đáp án chắc chắn: “Yến à, năm đó lúc cô phát hiện ra mình mang thai, cô đã nghĩ như thế nào? Vì sao lại lựa chọn giữ lại cái thai đó ?”
‘Vừa bị cô ấy hỏi, trái lại Tô Yến có hơi sững sở, khế dừng một chút cô hồi tưởng rồi nói: “Năm đó tôi là ngoài ý muốn, nói thật, tôi cực kỳ hoảng, bởi vì tôi căn bản không biết cha của đứa bé là ai, tôi cũng từng có một lần nghĩ đến chuyện bỏ nó, nhưng tôi đã đi đến bệnh viện trước sau rất nhiều lần, hoặc là do.
trời sinh chúng ta đã có thiên tính làm mẹ cho nên cuối cùng tôi cũng không bỏ được, dù sao nó cũng là một sinh mệnh bé nhỏ, là sự tiếp nối sinh mệnh của tôi!”
Tô Yến nói xong không khỏi nhìn về phía cô, tuy vừa rồi cô nàng trả lời là không biết, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng nói là không cần.
Không khác gì mình dự đoán, bởi vì Trương Tiểu Du vừa mới nôn nghén kịch liệt cho nên sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng cặp mắt xếch kia lại lại sáng quắc, cô gật đầu nghiêm túc nói: “Ừ, Yến à, tôi cũng định giữ lại con”
Có lẽ ngay từ ban đầu, lúc cô phát hiện ra đứa nhỏ này, cô chưa từng có ý muốn giết nó.
Làm sao cô có thể nỡ không cần con chứ, đó là một sinh mệnh bé nhỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.