Ban đêm lúc về đến nhà, ánh thấy đèn cửa số không sáng thì quyết định ngồi trên xe đợi, cuối cùng lại thấy được cảnh Trương Tiếu Du và Ngô Huỳnh Đông từ trên xe bước xuống.
‘Tống Giai Lệ vừa tỉnh dậy sau hôn mê nên vẫn còn mơ màng. Mắt hạnh kinh ngạc nhìn anh ở khoảng cách gần đến nỗi chỉ cần hơi vươn tay ra là có thể với tới. Cô ta có thể thấy được sự lo lắng giữa lông mày anh nên mới giật mình hỏi: “Phong Sinh, có phải sau khi em hôn mê anh đã rất lo lẳng không?”
“Ừ! Trần Phong Sinh gật đầu.
Tổng Giai Lệ nói với giọng khó tin: “Nếu anh lo cho em, vậy có nghĩa là trong lòng anh vẫn có em đúng không?”
“Giai Lệ, về công, anh là bác sĩ trưởng chăm sóc em, anh là người cứu em về!” Giọng Trần Phong Sinh rất đỗi trầm thấp: “Còn về tư, đĩ nhiên anh sẽ lo lắng cho em. Bởi vì anh không những coi em là bạn mà còn coi em là ân nhân. Em hiểu không?”
Tổng Giai Lệ biết anh đang nói đến chuyện ân huệ ở New York khi cô ta không màng đến nguy hiểm báo cảnh sát cứu anh từ tay tên giết người.
Tinh thần hơi chao đảo như có gì đó vụt qua rất nhanh. Cô ta thoái mái cười: “Em hiểu”
“Phong Sinh, em thành thật xin lỗi. Anh nói đúng, là do em nhất thời nghĩ quẩn nên đã làm ra chuyện ngu ngốc! Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm vậy nữa. Thật ra từ lúc em mở mắt ra thì trong chớp mắt, em cảm thấy mình ngu lầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/346515/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.