Trương Tiểu Du nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, cân môi hỏi: “Cô Tống…sao cô ấy cũng ở trong bệnh viện vậy?”
“Cô ấy mới đến được năm phút thì em đập cửa đi vào”
“Ờ…” Trương Tiểu Du thấp giọng.
Bên tai chợt nóng lên, đôi môi mỏng của Trần Phong Snh áp lại gần lúc nào không rõ: “Lại lật đổ thùng giấm chua rồi?”
“Anh đang nói linh tỉnh gì vậy!” Mặt Trương Tiểu Du chợt ửng hồng.
Khi Tống Giai Lệ quay đầu lại, cô ta tình cờ nhìn thấy hai người họ đang nắm tay nhau ở phía sau, không biết đang nhỏ giọng nói gì với nhau, trông vô cùng thân mật, cũng vô cùng chói mắt.
“Trái tim không khỏi căng thẳng, chỉ là sau khi nghĩ đến điều gì đó, liền nhanh chóng thả lỏng trở lại”
Trong bát canh bằng sứ trắng tràn đầy ớt đỏ nối lên, giống như có thế nghe thấy tiếng đầu nóng xèo xèo, bà chủ đặc biệt chăm sóc đến nhân viên y tế, sau khi nhận ra Trần Phong Sinh, bà ấy còn đặc biệt tự mình mang hai đĩa salad nhỏ lên ‘Tống Giai Lệ ngồi đối diện với họ, cầm một cái môi, cẩn thận vớt ớt và tiêu ra.
Lúc Trương Tiểu Du vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt hạnh xinh đẹp kia đang mờ mịt nhìn về phía đối diện, ánh mắt mang theo vẻ mê đầm khó có thể che giấu, bàn tay đang cầm cốc của cô ấy dân dần siết chặt.
Trong đĩa nhỏ trước mặt nhiều thêm một miếng cá trắng mềm, xương cá đều đã được gỡ ra, đôi mắt đào hoa của Trần Phong Sinh liếc về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/346488/chuong-1382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.