*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Ngọc Anh ngẩn người.
Cô rất chắc chắn, và khẳng định rằng mình cảm nhận được đầu lưỡi anh.
Hơn nữa, trong quá trình có nghiêm túc làm hô hấp nhân tạo, hình như anh còn cố gắng cạy mở răng cô.
Lam Ngọc Anh ngẩng phắt đầu lên, ngồi phịch xuống cỏ, dùng mu bàn tay che chặt miệng.
"Um."
Hoàng Trường Minh năm dưới đất không chút trị giác, cuối cùng cũng mở mắt ra và ngồi dậy.
Lam Ngọc Anh trừng mắt nhìn anh, mặt đỏ như quả gấc.
Nhưng bên cạnh có mặt Hoàng Thanh Thảo và Trần Phong Sinh, cô không tiện nổi đóa lên, mùi hương của anh vẫn còn đong đầy trong khoang miệng của cô.
Hoàng Thanh Thảo vội vàng đi tới: “A, Trường Minh, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi." "Đúng đúng, thật là làm mọi người lo lắng quá.
Bị ra hiệu bằng ánh mắt, Trần Phong Sinh cũng phụ họa theo, cuối cùng còn cố tình thản nhiên nhìn về phía cô: "Đúng không cô Ngọc Anh?"
Lam Ngọc Anh bị chọc càng đỏ mặt hơn, cho dù gió thổi vẫn cảm thấy gò má nóng rực.
Cô hoảng loạn đứng lên, phủi mấy vật có dính trên người xuống, hậm hực nói: “Cháu đi nướng thịt tiếp đây"
Nhìn theo cái bóng hoảng loạn bỏ trốn của cô, Hoàng Thanh Thảo phì cười đi tới bên cháu minh, giơ mũi chân đá vào đôi giày da của anh, trêu chọc: Tổng giám đốc Minh, còn không đứng dậy đi? Cháu tự nói cháu xem, đường đường là sếp lớn của cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345304/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.