Về tới nhà, chuyện đầu tiên Lam Ngọc Anh làm là chui vào nhà bếp.
Vẫn nhanh chóng như cũ, cô bưng tô mì sợi nóng hổi ra, còn cố ý cho nhiều trứng chần nước sôi.
Hoàng Trường Minh cởi áo khoác âu phục, tiện tay để áo ở bên cạnh, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Mặc dù ăn như hổ đói nhưng dáng ăn lại vô cùng ưu nhã, từ những chi tiết rất nhỏ đều có thể nhìn ra hoàn cảnh sống cực tốt.
Lúc Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh buông đũa xuống, nước canh trong tô cũng đã hết sạch.
Người giống như anh, chắc là mỗi ngày đều có sơn hào hải vị ăn không hết, có lẽ chỉ cần muốn ăn thì không có gì không thể ăn.
Thậm chí còn có thể mời đầu bếp riêng, tóm lại sẽ không đơn giản như tô mì này, chỉ có nước dùng, trứng chần nước sôi và hành thái.
Lam Ngọc Anh không nhớ mình đã nấu cho anh ăn mấy lần, nhưng mỗi lần anh đều ăn sạch.
Vậy mà anh lại không chán.
Dọn dẹp xong tắt đèn lên lầu, phát hiện Hoàng Trường Minh còn chưa đi tắm rửa, đứng bên cửa sổ hút thuốc.
Chiếc lưng to lớn như núi, một tay đút túi, một tay buông thống kẹp điều thuốc lá, đầu điều thuốc đó thắm, khói thuốc như sương mù lượn lờ.
Lúc anh nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, anh nhả ra làn khỏi, làn khói làm anh nhắm mắt lại.
Động tác và thần thái đều tản ra sức hấp dẫn của đàn ông, Lam Ngọc Anh không được tự nhiên mà quay qua nhìn.
"Dọn dẹp xong rồi?" Hoàng Trường Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/om-toi-nhe-co-gai-be-nho/345215/chuong-101.html